CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Nhạc Sơn cũng không phải người sẵn sàng quên mình vì chính nghĩa, lấy thanh danh và tính mạng báo đáp
ơn vua như Cố3 Triệu, dù cuối cùng có được giải oan đi chăng nữa.
Ông biết mình phải sống thì con cái mới được vẻ vang, các h1uynh đệ theo ông vào sinh ra tử mới có thể hiên
ngang đứng giữa đất trời, được người đời ngưỡng mộ. “Không ngờ Cố công 9lại.” Bộ Sơ Lâm thấy thật khó tin,
nàng ta cứ tưởng sở dĩ Cố gia diệt vong là do thua cuộc trong ván cờ với đế vương. <3br>
Không ngờ nguyên nhân sâu xa lại phức tạp đến vậy! “Lòng người vốn phức tạp mà” Thẩm Hi Hòa cười nhạt. “Cố
công.8.. thật trượng nghĩa” Bộ Sơ Lâm không biết dùng từ gì để nói về Cố Triệu nữa. Nếu Bộ Sơ Lâm chỉ là một
thường dân, nàng ta sẽ biết ơn Cố Triệu, dù sao thì trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, người chịu khổ chung quy vẫn
là bách tính, những người không thể khống chế vận mệnh của bản thân.
Nhưng nếu là con cháu thế gia, chắc chắn nàng ta sẽ mắng Cố Triệu là kẻ nịnh hót, là đồ phản bội.
“A Lâm, ngươi có biết, nếu ông ấy không làm thế thì ngày hôm nay Tiết thì sẽ không thể bình yên rút lui, Thôi thì
cũng không thể oai phong một cõi. Nếu ông ấy lãnh đạo thế gia dốc toàn lực kháng cự, kết cục sẽ là lưỡng bại câu
thương. Khi ấy.”
Khi ấy, sẽ có vô số người phải chết, Cố gia cũng chưa chắc đã sống sót được. Trong bối cảnh nội loạn dai dẳng ấy,
ngoại tộc mới bị trấn áp sẽ rục rịch ngoi đầu. Một khi đất nước rơi vào cảnh loạn trong giặc ngoài, sẽ có bao nhiêu
gia đình ly tán?
Cố Triệu hiểu điều đó, vả lại ông vốn không đam mê quyền lực. Thời trẻ, ông từng chứng kiến giang sơn điêu tàn
vì thói hoang dâm vô độ của Tiên đế. Sinh ra trong nhà quyền quý, được bách tính ủng hộ, ông muốn cống hiến hết
sức mình vì thiên hạ này. Từ năm Hữu Ninh thứ tám đến năm Hữu Ninh thứ mười chín, Cố Triệu đã chèn ép Hữu
Ninh đế suốt mười một năm ròng. Khi ấy, Hữu Ninh đế căm hận ông đến nhường nào, và có lẽ bây giờ còn hận sâu
sắc hơn, nhưng hắn là cũng có phần tưởng niệm trong đó,
“Phụ thân ta thường nói không nên đọc sách quá nhiều kẻo lại phát rồ” Bộ Sơ Lâm nghe mà sợ, nàng ta khâm phục
người như Cố Triệu nhưng lại không muốn phụ thân mình cũng như thế, không muốn hi sinh oan uổng, “Thương
thay cho một đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như Tín vương phi. Muội chưa gặp nàng ấy nên không biết
nàng ấy mỹ lệ đến nhường nào.”
Bộ Sơ Lâm ho húng hắng rồi nói tiếp: “Có điều trong lòng ta, UU mới là người mỹ lệ nhất. Tín vương phi tựa như
một cái xác biết đi… À không, không, không, ta không nên bất kính với người đã khuất. Chẳng qua
là ta cảm thấy sinh thời nàng ấy luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, cũng không hẳn là kiêu căng ngạo mạn, mà là…
mà là dường như nàng ấy không thiết tha gì với cuộc sống này. Bây giờ nghĩ lại, người thông minh như nàng ấy


hắn đã sớm biết dự định của Cố công nên mới..”
Nghĩ vậy, Bộ Sơ Lâm lại thấy áy náy. Mấy năm qua, đám ăn chơi trác táng bọn họ từng nhiều lần bàn luận về các
nữ lang trong kinh. Khi Cố Thanh Chi và Tạ Uẩn Hoài chưa hủy hôn, bọn họ cảm thấy Tạ Uẩn Hoài có một vị hôn
thê tính tình u ám như thế.
Về sau, Tạ Uẩn Hoài từ hôn, Cố Thanh Chi gả cho Tiêu Trường Khanh, bọn họ lại thương hại Tiêu Trường Khanh.
Y như rằng, từ ngày thành hôn, Tiêu Trường Khanh càng lúc càng nóng nảy điên cuồng, nhưng sau khi thê tử qua
đời thì lại quay về với dáng vẻ ung dung nho nhã như trước.
Giờ đây Bộ Sơ Lâm mới hiểu, nếu mình sinh ra trong một gia tộc giống gia tộc của Cố Thanh Chi, lại sớm biết được
kế hoạch của phụ thân mình, chỉ e nàng ta sẽ phát điện hoặc tự sát, nào có thể thản nhiên sống qua ngày, chờ đợi
cái chết đến gần như Cố Thanh Chi?
“Phụ thân người đọc sách chẳng ít đâu, nhưng vị trí khác biệt thì góc nhìn cũng bất đồng.” Thẩm Hi Hòa nhẹ
nhàng lắc đầu, “Cố công biết thời đại của hoàng quyền sắp đến, thế gia nên rời khỏi vũ đài chính trị – nơi bọn họ đã
đùa bỡn trăm nghìn năm qua. Ông ấy chọn cách hy sinh ít nhất để những người khác có thể bình yên rút lui. Thân
là gia chủ của thế gia đứng đầu, ông ấy làm vậy xem như không thẹn với sự ủng hộ của tộc nhân và sĩ tộc.
Cố công bỏ ra mười mấy năm để kiểm chứng bệ hạ có đúng là một minh quân yêu dân như con, cần cù chăm chỉ
hay không. Thế rồi, ông ấy quyết định thối lui, cho trọn nghĩa vua tôi”
“Nhưng kết quả thì sao nào? Các thế gia khác không biết ơn ông ấy, coi ông ấy là đồ vô dụng vì không thể để bọn
họ khống chế quyền lực của quân vương như tiền triệu” Bộ Sơ Lâm không phải người quên
mình vì nghĩa, không đồng tình với cách làm của Cố Triệu, vị trí của nàng ta không cho phép, “Bệ hạ thì sao? Nếu
Tín vương phi không sắp đặt đường đi nước bước trước khi chết, liệu bệ hạ có sửa án oan sai cho Cố gia không?
Không, dù bệ hạ có biết Cố công đã hy sinh vì mình thì cũng sẽ không dễ dàng nhận sai. Sở dĩ ông ta chịu giải oan
cho Cố gia là vì vẫn còn chút lương tâm, mà mẫu tử Tín vương phi cũng phải hy sinh tính mạng mới có thể khiến
ông ta cắn rứt ít nhiều.
Còn bách tính thì sao? Bọn họ không hay biết gì, triều đình nói Cố công là kẻ mưu phản, bọn họ sẽ cho là thế. Triều
đình sửa án oan sai, bọn họ cũng chẳng quan tâm. Bọn họ nào biết mình được an cư lạc nghiệp là nhờ có sự hy sinh
của Cố công cơ chứ?
Còn sử sách.”
Bộ Sơ Lâm phì cười, không nhiều lời nữa. Gửi gắm hy vọng vào sử sách càng buồn cười hơn, vì lịch sử vốn do bên
thắng cuộc viết nên.
“A Lâm, mỗi người có nhu cầu khác nhau. Ta và người đều là người ích kỷ. Chúng ta sẽ chiến đấu đến thời khắc
cuối cùng, dẫu có chết cũng phải chết cho minh bạch” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Về phần những người vô tội bị liên lụy trong trận chiến này, nàng chỉ có thể áy náy trong lòng. Thời cuộc là thế,
nàng có thể bảo đảm mình sẽ không chủ động hại người, nhưng không thể hy sinh tính mạng của bản thân và
người nhà chỉ vì không muốn làm liên lụy đến người khác.


Nàng không nhận xét gì về Cố Triệu, nàng không có phẩm hạnh như ông ấy, cũng không có tư cách gì mà phán xét.
“Đúng, nên thể mới phải!” Bộ Sơ Lâm thích Thẩm Hi Hòa là vì thế. Hai người họ đều muốn chiến đấu đến cùng vì
chính mình, “Thiên hạ này đã là của bệ hạ rồi, nếu bắt buộc có một bên phải nhượng bộ, vì sao người đó không thể
là bệ ha?”
Dựa vào đầu mà bọn họ phải nhượng bộ, bọn họ đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ anh dũng giết địch, bình định thiên
hạ trong thời buổi loạn lạc là sai? Sau khi được bệ hạ ban thưởng, bọn họ quan tâm đến đời sống dân chúng, muốn
dân chúng trong địa phận mình được ăn no mặc ấm, được bách tỉnh kính yêu cũng là sai?
Bọn họ chẳng có lỗi lầm gì, đương nhiên chẳng lý do gì lại không đấu tranh vì bản thân. Hai người không hẹn mà
nên, cùng nhìn nhau mỉm cười. Hồng Ngọc chợt đi vào nói nhỏ: “Quận chúa, có Tiết công đến ạ”.
Sau khi từ quan, Tiết Hoành vẫn luôn ru rú trong nhà. Người Tiết gia biết Tiết Hoành từ quan và giữ gìn tính mạng
cho Tiết Hồi thì tán thưởng Tiết Hoành nghĩa khí, đồng thời chỉ trích Tiết Hồi kém cỏi, thường xuyên công kích Tiết
Hồi, làm ông ta sống không bằng chết.
“Điện hạ khuyên ta nên làm vài việc vì nội tử, ta muốn đi Tây Bắc một chuyến, tiện thể đưa Thất Nương theo làm
quen với Tây Bắc, quận chúa có cần ta đưa thứ gì đến Tây Bắc không?” Tiết Hoành đến đây là vì chuyện này.
Thứ nhất là thông báo hành trình của mình, thứ hai là từ biệt, thứ ba là giúp Thẩm Hi Hòa gửi đồ.
Thẩm Hi Hòa có hộ vệ riêng, có gì muốn gửi thì sẽ phân phó bọn họ đi cùng tiêu cực đưa đồ đến Tây Bắc, có điều
tiết Hoành đã có lòng thì nàng cũng gửi ít món đồ đã chuẩn bị sẵn mà chưa kịp gửi đi cho Tiết Hoành.


“Đến Tây Bắc rồi, muội nhớ gửi thư cho ta, ta sẽ gửi quà cho muội” Thấy Tiết Cần Kiều có vẻ không vui, Thầm Hi Hòa chợt nhớ đến
lời hứa của mình với nàng ta lúc trước.
Tiết Cần Kiều hớn hở hắn ra.
Thẩm Hi Hòa lại dặn dò: “Nhớ giúp ta chiếu cố a huynh đấy”.
Hi vọng hai người họ có thể sớm nảy sinh tình cảm với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi