Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Bọn họ có phương pháp liên hệ bí mật, ta đoán nàng ta đã hẹn ngày gặp lão Tử rồi, chỉ quanh quẩn mấy ngày tới
đây thôi, thế nào lão Tử cũng sẽ đến 3gặp nàng ta” Tiêu Hoa Ung nói. Vậy là Lý Yến Yến đã hành động, có điều
Tiêu Hoa Ung không điều tra được nàng ta liên hệ với Tiêu Trường Thái bằng 1cách nào.
“Điện hạ định đối phó bọn họ thế nào?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Ta thấy gọi là trả thù hoặc phản kích thì đúng hơn là đối phó” 9Tiêu Hoa Ung nheo mắt, nốt ruồi nơi khóe mắt
như cũng chuyển động theo.
Thẩm Hi Hòa không hiểu vì sao hắn phải đổi cách gọi, nàng nói đối 3phó ở đây cũng có nghĩa là phản kích.
Tiêu Hoa Ung cười gằn: “Lão Tử mà tới thì khó lòng thoát tội tư thông với tẩu tử” Giờ thì Thẩm Hi Hò8a đã hiểu,
Tiêu Hoa Ung cảm thấy biện pháp này có phần thâm độc, sợ nàng khó chịu trong lòng nên mới nhấn mạnh đây là
phản kích.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Điện hạ lo lắng thừa rồi, ta không phải là thiện nam tín nữ gì. Khoan nói Tử điện hạ là kẻ
chủ mưu trong án trộm mộ, một kẻ vì vơ vét tiền tài mà táng tận lương tâm, mất hết nhân tính, Đại vương phi cũng
là đồng lõa, chỉ riêng việc hắn bắt tay với Mục Nỗ Cáp, suýt nữa lấy mạng hai ta cũng đủ để ta không thể bỏ qua.”
Thẩm Hi Hòa cho rằng Lý Yến Yến và Tứ hoàng tử Tiêu Trường Thái không có tư tình, dù nàng từng ngửi được
mùi hương của Tiêu Trường Thái trên người Lý Yến Yến.
Lúc ấy giàn đèn bị sập, hỏa hoạn khắp nơi, hai người họ bí mật gặp gỡ hẳn cũng sợ bị phát hiện nên mới trốn cùng
một chỗ, có kề sát vào nhau cũng là bình thường, cũng vì thế nên trên người mới có mùi hương của đối phương.
Thẩm Hi Hòa từng gài bẫy Dương Lăng công chúa và Mục Nỗ Cáp, có khác gì Tiêu Hoa Ung muốn vu vạ Tiêu
Trường Thái và Lý Yến Yến đâu?
Đổi phương một người là hoàng tử, người kia là hoàng tử phi, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn không phải
dễ. Mấy năm nay, Tiêu Trường Thái đã gây dựng được thể lực không nhỏ, bằng không làm sao hắn ta có thể thực
hiện vụ án trộm mộ động trời kia được?
Nay có biện pháp làm một mẻ, khỏe cả đời, cớ sao lại không làm cơ chứ?
Một hoàng tử bị phạt trông coi hoàng băng tự tiện quay về Kinh, tư thông với tẩu tử, đây sẽ là một bê bối lớn.
Chắc chắn Hữu Ninh đế sẽ bí mật xử tử cả hai để giữ gìn mặt mũi cho hoàng thất.
Tiêu Hoa Ung cười tươi rói, trước đó hắn cứ lo Thẩm Hi Hòa không tán đồng thủ đoạn của mình.
“Tứ điện hạ khôn khéo là thế hắn ta sẽ dễ dàng rơi vào bẫy ư?” Thẩm Hi Hòa sợ Tiêu Trường Thái mà biết Tiêu
Trường Thiên trúng độc thì thế nào cũng đoán được chuyện này là do Tiêu Hoa Ung giở trò, vì vậy sẽ không vào
Kinh.
“Hắn có đoán được cũng không sao, Đại vương phi chưa chắc sẽ tin. Ta sẽ khiển Đại vương phi ép lão Tử không thể
không đặt chân vào bẫy” Tiêu Hoa Ung nháy mắt với Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa thật hết cách với Tiêu Hoa Ung, khi nàng dần quen với những lời cợt nhả của hắn thì hắn lại chuyển
sang trêu đùa bằng hành động, dường như muốn từng bước nâng cao sự khoan dung của nàng dành cho hắn.
Thẩm Hi Hòa cảm thấy không thể chiều theo Tiêu Hoa Ung mãi được, nàng bèn cầm chung trà lên và nói: “Điện hạ
có nhiều việc quan trọng cần làm, ta không giữ điện hạ lại nữa”
Nàng luôn đuổi khách thẳng thừng như thế, Tiêu Hoa Ung cười khẽ: “UU có muốn cùng ta đưa tiễn Mục Nỗ Cáp
không?”
Tiến hắn ta đoạn đường cuối cùng ư? Giữa Thẩm Hi Hòa và Mục Nỗ Cáp, Mục Nỗ Cáp là người gây sự trước bằng
việc chặn đường phụ thân nàng nhằm mưu sát ông. Sau đó, Thẩm Hi Hòa khiến Mục Nỗ Cáp phải đào tẩu một
cách chật vật. Để trả thù, Mục Nỗ Cáp sắp đặt cạm bẫy, để nàng và Tiêu Hoa Ung rơi vào vòng vây của lũ hổ. Giờ
đây, nàng đã bắt được Mục Nổ Cáp, biết hắn ta không thể sống qua nổi ngày mai, nàng thấy mình không còn quá
thiết tha chuyện trả thù, không nhất thiết phải tận mắt chứng kiến Mục Nỗ Cáp chết đi.
Thẩm Hi Hòa lườm Tiêu Hoa Ung, giờ phút này nàng chẳng muốn đi cùng Tiêu Hoa Ung tí nào, chắc chắn hắn sẽ
nghĩ đủ cách trêu cợt nàng cho mà xem.
“Ta không đi.” Thẩm Hi Hòa dứt khoát từ chối.
Thật ra, Tiêu Hoa Ung đã đoán trước nàng sẽ không nhận lời. Cử chỉ vừa rồi của hắn đúng là có phần ngả ngớn,
trong khi Thẩm Hi Hòa xưa nay vốn tính đúng đắn đoan trang. Nàng có thể thích nghi với lối ăn nói cợt nhả của
hắn đã là không dễ, muốn nàng đón nhận hành vi trêu đùa của hắn trong thời gian ngắn là quá miễn cưỡng với
nàng.
Tiêu Hoa Ung rất có chừng mực, không dây dưa gì thêm mà nhanh chóng rời đi.
Trước khi Tiêu Hoa Ung xuất cung Mục Nỗ Cáp đã bị đưa ra khỏi hoàng cung, đến trạch viện bí mật từng giam giữ
Tổn vương lúc trước. Mục Nỗ Cáp không bị giam trong mật thất giống Tốn vương mà bị nhốt ngoài sân. Nơi đây có
bốn chiếc lồng sắt thông với nhau, được ngăn cách bằng những cánh cửa sập có thể điều khiển bằng dây xích.
Tiêu Hoa Ung vừa tới, Luật Lệnh vội đem ghế cho hắn, sau đó kéo tấm vải trùm bên ngoài một chiếc lồng sắt ra. Mục Nỗ Cáp đang ngồi co ro trong góc, ánh sáng đột ngột ùa vào lồng làm hắn ta nheo mắt lại vì chói.
Mục Nỗ Cáp ngoái đầu lại, thấy Tiêu Hoa Ung thì nhào tới nắm chặt song sắt, nhìn Tiêu Hoa Ung chằm chằm.
“Vương tử có nghe thấy tiếng gì không?” Tiêu Hoa Ung bưng chung trà lên, cúi đầu hít hà hương trà thơm phức.
Mục Nỗ Cáp nghe có tiếng hít thở nặng nề, hắn lớn lên trên thảo nguyên nên nhạy cảm với hơi thở của dã thú hơn
người bình thường nhiều.
Hắn nhìn ba chiếc lồng nối liền với lòng của mình, sắc mặt lạnh bằng. “Ngươi muốn gì?” Mục Nỗ Cáp nhìn chằm
chằm nam tử trẻ tuổi đứng bên ngoài, tất nhiên hẳn không muốn chết. “Cô sẽ không tha cho ngươi.” Tiêu Hoa Ung
nói thẳng, “Có điều, cô có thể cho người được chọn cách chết, là một ly rượu Mộng Trầm giúp người ra đi thanh
thản trong giấc ngủ, hoặc là bị hổ dữ cắn xé đến chết
trong đau đớn.” Tiêu Hoa Ung vừa dứt lời, người hầu liên bang đến một ly rượu, sở dĩ loại rượu này có tên Mộng
Trầm vì nghe nói người uống phải sẽ hôn mê bất tỉnh, ngủ mãi không dây, thân thể cứng lại rồi dần dần khô quắt
đi chứ không thối rữa, một ly có giá nghìn vàng.
Loại rượu này xuất hiện từ hai trăm năm trước, nay cách ủ rượu đã thất truyền. Lệnh Hồ gia tình cờ có được cách ủ
rượu, sau đó Lệnh Hồ Chửng dâng cho Tiêu Hoa Ung.
“Ngươi muốn ta cung khai đồng bọn.” Mục Nỗ Cáp điềm tĩnh lên tiếng.
Tiêu Hoa Ung hợp một ngụm trà, nhẹ nhàng vuốt ve chung trà trong tay, hờ hững nói: “Có khi chính người còn
chưa biết đồng bọn của mình là ai, có điều cô đã biết rồi.” Thế lực ngầm của Tiêu Trường Thái không đơn giản, có
thể biến Tiêu Trường Thiển thành kẻ đầu sỏ trong vụ án trộm mộ, đến thuộc hạ đắc lực như Vu Tao cũng không
nghi ngờ. Người như vậy mà lại đích thân ra mặt chỉ vì giúp Mục Nô Cáp ư?
Mục Nỗ Cáp nheo mắt, không ngờ Tiêu Hoa Ung đã biết hết thảy, không khỏi siết chặt chấn song: “Ngươi muốn gì?”
“Bàn đồ Đột Quyết.” Tiêu Hoa Ung điềm nhiên đáp.
Mục Nỗ Cáp biến sắc rồi thình lình cười phá lên, giọng cười nhuốm vė chế nhạo, sau đó mới nói: “Hoàng Thái tử điện hạ, người coi
thường Mục Nỗ Cáp này rồi. Ta sẽ không bán đứng đồng bào mình!”
“Vậy thì đáng tiếc thật.” Tiêu Hoa Ung khẽ than, gật đầu ra hiệu cho Luật Lệnh. Luật Lệnh mở lồng giam ra, ép Mục Nỗ Cáp đang bị
trói bằng xích sắt uống hết một bát thuốc rồi lại khóa cửa như cũ. Hắn kéo sợi xích điều khiển cửa ngăn giữa lồng giam của Mục Nỗ
Cáp với lồng giam bên trái ra, một con hồ dữ đã bị bỏ đói mấy ngày nay lập tức nhào tới.