CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ




Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa đăm chiêu, một ý nghĩ chợt lóe lên trong trí óc, nàng đứng phắt dậy và hô to: “Mạc Viễn!”
Tiếng hộ đột ngột củ3a nàng làm ai nấy đều giật mình, Mạc Viễn vội xộc vào phòng, quét mắt nhìn quanh quất
trước khi chạy đến chỗ nàng: “Có chuyện gì vậy quận <1br>
chúa?
“Phải người… Không, huynh đích thân dẫn người đến Thẩm phủ xem Nhị nương tử có nhà không.” Thẩm Hi Hòa
nghiêm nghị p9hân phó.
Tiêu Hoa Ung cũng đã nhận thức được vấn đề, lão Nhị tư tưởng Nhị nương tử của Thẩm gia đã lâu, nếu lão Tử bắt
cóc Thẩm Anh3 Nhược để uy hiếp lão Nhị thì vừa có thể được lão Nhị trợ giúp, vừa kiềm chế được Thẩm Hi Hòa.
Hắn đã chủ quan, VÌ xưa nay Thẩm Hi 8Hòa không thân thiết với Thẩm Anh Nhược nên hắn suýt nữa quên mất sự
tồn tại của nàng ta.
Mạc Viễn được lệnh bèn dẫn người ra khỏi phủ, nhưng vừa mới đi đến cổng chính đã thấy một người loạng choạng
chạy tới, chính là Đàm thị, nhũ mẫu của Thẩm Anh Nhược. Thấy Mạc Viễn, Đàm thị vội nhào tới níu lấy tay hắn rồi
quỳ phịch xuống: “Mạc tướng quân, Nhị nương tử bị người ta bắt mất rồi.”
Thẩm Anh Nhược sống trong Thẩm phủ, nơi đây được canh gác nghiêm ngặt theo đúng quy chế của một vương
phủ, lại nằm gần hoàng cung, trừ người gan tày trời như Tiêu Trường Thái thì còn ai dám tùy tiện xông vào Thẩm
phủ nữa.
Từ khi Trường Lăng công chúa qua đời, Thẩm Anh Nhược chỉ quanh quẩn trong phủ, rất hiếm khi ra ngoài. Nàng
ta còn đang để tang mẫu thân, trừ những buổi yến tiệc bắt buộc phải có mặt hoặc đôi lúc ra ngoài giải sầu thì hầu
hết thời gian đều ở trong phủ. Thẩm Anh Nhược chưa từng nghĩ có người dám cả gan đột nhập vào khuê phòng và
bắt cóc mình.
Mân, nhờ vậy mà qua mặt được tại mặt của các phe phái khác tại Chiêu vương phủ.
“Tứ đệ thật to gan, dám tự tiện rời hoàng băng trốn về Kinh. Phụ hoàng mà biết thì dù để có là hoàng tử cũng cẩn
thận cái mạng của mình đấy”
Tiêu Trường Thải bỏ nón ra: “Nhị ca, nếu hôm nay để không giữ được tính mạng thì chẳng qua là xuống suối vàng
trước một bước rồi đợi Nhị ca dưới đó mà thôi”
“Đệ nói vậy là sao?” Tiêu Trường Mân sa sầm mặt.
“Nay để buộc phải vào Kinh là do thê tử của đệ đã rơi vào tay Thất đệ yêu quý của chúng ta rồi” Tiêu Trường Thái


kể tội Tiêu Hoa Ung cho Tiêu Trường Mân biết, “Nhị ca, có phải huynh cũng giống đệ, cũng đang ngốc nghếch chờ
đợi Thái tử điện hạ của chúng ta cười hạc chầu trời không?”
Tiêu Trường Thái nở nụ cười tự giễu rồi nói tiếp: “Huynh đừng trông mong gì nữa, nếu huynh vẫn chưa thấy rõ bộ
mặt thật của hắn, chỉ e huynh sẽ không rõ vì sao mình lại chết. Nhị ca thử nghĩ mà xem, từ khi hắn rời đạo quân hồi
Kinh, trong vòng một năm nay, tình hình trong Kinh đã thay đổi thế nào?
Các phe cánh trong triều đã biến hóa ra sao? Một năm nay, các thượng thư của Lục bộ đều ngã ngựa, Tam tỉnh cũng
thay máu gần hết, chỉ trừ Thượng thư lệnh Thối Chinh ra. Đó là chỉ mới xét các vị trí trọng yếu trong triều, chứ các
quan chức nhỏ thì phải nói là vô số kể.
Chúng ta đánh nhau sứt đầu mẻ trán, còn hắn chỉ việc tọa sơn quan hổ đầu, không chừng hắn còn coi chúng ta như
những con khi đang làm xiếc ấy chứ.”
Nghe xong, Tiêu Trường Mân cũng chẳng ngạc nhiên gì nhiều, hắn đã từng nghĩ đến chuyện này, nhất là kể từ khi
Mục Nỗ Cáp nói với Hữu Ninh đế rằng từng gặp một người giống Tiêu Hoa Ung nhưng lại có võ nghệ cao cường,
hắn không còn lơ là cảnh giác với Tiêu Hoa Ung nữa, chẳng qua Tiêu Hoa Ung là Thái tử nên Tiêu Trường Mân
không dám vọng động mà thôi.
Mưu hại trữ quân khác nào mưu phản? Làm gì có ai muốn bỏ bao công sức hạ bệ Thái tử để rồi bị kẻ khác nâng tay
trên, còn mình thì ngậm trải đăng?
“Thái tử điện hạ thâm sâu khó dò, nhưng đệ cũng đều phải dạng vừa?” Tiêu Trường Mân cười gặn, “Tứ đệ, huynh
không phải thằng ngốc, đệ nói mấy chuyện này với huynh cũng vô ích thôi. Đệ và Thái tử điện hạ giao tranh huynh
càng mừng, có thể làm ngư ông đắc lợi cũng tốt, mà nếu không được cũng không sao, ít ra huynh sẽ không bị vạ
lây”
“Nhị ca vẫn luôn lo xa như xưa” Ánh mắt Tiêu Trường Thái thoảng vẻ mỉa mai, “Chẳng qua đệ đã học được một
chiều của Thái tử điện hạ..”
Nói đoạn, Tiêu Trường Thái lấy ra một cây trâm đính hoa thược dược đặt trước mặt Tiêu Trường Mân: “Nhị ca
thấy thứ này có quen không?”
Các hoàng tử và công chúa từng học cùng Thẩm Anh Nhược đều biết đây là cây trâm mà nàng ta thích nhất, ngày
thường rất hay dùng.
“Ngươi dám!” Tiêu Trường Mân giận dữ đập bàn rồi đứng phắt dậy, hộ vệ ngoài cửa nghe tiếng động bèn xộc vào
phòng. Tiêu Trường Mân ra lệnh: “Bắt hắn lại!”
“Nhị ca có bắt đệ cũng vô ích thôi” Tiêu Trường Thái chẳng hề sợ hãi, “Khi đặt chân vào Kinh, đệ đã chuẩn bị tinh
thần sẽ không có ngày về rồi, cớ sao không tìm thêm vài người chôn cùng mình cơ chứ? Có điều cũng tiếc cho Hoài
Dương huyện chủ thật đấy, đương tuổi thanh xuân mà lại hồng nhan bạc mệnh.”
Tiêu Trường Mân rút kiếm ra, kề lên cổ Tiêu Trường Thái: “Nàng ấy đâu?”
“Chỉ cần Nhị ca giúp để sống sót rời Kinh, đệ sẽ để Hoài Dương huyện chủ bình an quay về vương phủ” Tiêu


Trường Thái mỉm cười ngạo nghễ.
Ánh mắt Tiêu Trường Mân lạnh băng, đưa lưỡi kiếm kề sát cổ Tiêu Trường Thái hơn.
“Ha ha ha.” Tiêu Trường Thái cười phá lên, chẳng những không lùi lại mà còn sấn tới trước, mặc cho cần cổ bị lưỡi
kiếm của ứa máu cũng không sợ.
Tiêu Trường Mân thấy vậy lại lùi bước liên tục, mãi đến khi va vào vách tường, không thể lùi được nữa mới ngừng.
Đảm hộ vệ xung quanh không có lệnh của Tiêu Trường Mân cũng không dám hành động bất cẩn.
Tiêu Trường Thái siết chặt bả vai Tiêu Trường Mân, tay kia đè lên bàn tay đang cầm kiếm của Tiêu Trường Mân,
mặt mày âm hiểm: “Nhị ca, dù đệ có bỏ trốn khỏi hoàng băng thì cũng không đến lượt huynh giết đệ đầu. Huynh
dám ra tay không? Cứ giết đệ đi, rồi người trong lòng của huynh sẽ phải chôn cùng đệ, những ngày tháng yên ả của
huynh cũng sẽ chấm dứt”
Không phải ai cũng có quyền giết tội phạm. Tiêu Trường Thải bỏ trốn khỏi hoàng lăng là phạm vào trong tội,
nhưng Tiêu Trường Mân mà giết hắn thì cũng không thể thoát tội được.
Tiêu Trường Thái đẩy Tiêu Trường Mân ra, mặc kệ vết thương đang rỉ máu trên cổ: “Người của Thái tử sắp tìm
được đệ rồi, Nhị ca hãy quyết định xem có nên giúp đệ không.”
Tiêu Trường Thái dự kiến chỉ nán lại Chiêu vương phủ chừng một khác, nếu nấn ná lâu hơn, chỉ e hắn sẽ không thể
rời khỏi nơi đây. Chỉ cần Thái tử cho người bao vây Chiêu vương phủ rồi tóm cổ hắn đưa đến trước mặt Hữu Ninh
đế là đủ để trị tội hắn rồi.
Tiêu Trường Thải rời khỏi Chiêu vương phủ cũng là lúc Đàm thị đến được quận chúa phủ báo tin Thẩm Anh
Nhược bị bắt cóc.
Tiêu Hoa Ung đích thân đến Chiêu vương phủ, lúc này Tiêu Trường Mân đã bình tĩnh trở lại, cung kính nghênh
đón Thái tử.
“Nhị ca có gì muốn nói với cô không?” Tiêu Hoa Ung hỏi.
Tiêu Trường Mân tỏ vẻ không hiểu: “Cớ sao Thái tử lại nói vậy? Thái tử giá lâm mà lại hỏi ta có gì muốn nói à?”


Tiêu Hoa Ung lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu Nhị ca không có chuyện gì để nói với cô, vậy cô sẽ cho Nhị ca biết một chuyện”
“Xin Thái tử cứ nói” Tiêu Trường Mân cung kính đáp.
“Đồng lõa của Lý thị trong án trộm mộ chính là Tứ ca” Tiêu Hoa Ung điềm đạm nói.
Tiêu Trường Mân hơi khom lưng, cố giấu vẻ ảm đạm trong mắt: “Đa tạ điện hạ đã cho biết, ta sẽ cho người xác minh”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi