CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ




Đệ đệ của hắn ngay thẳng và đơn thuần thế đấy, rõ ràng biết mình và người ta không có khả năng mà vẫn không
buông bỏ được3 mối tình đơn phương này, biết người ta gặp nạn là không nhịn được, muốn cho kẻ đã làm hại
nàng một bài học.
Tiê1u Trường Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, khẽ thở dài.
Hắn cưới được tình yêu của đời mình nhưng lại khô9ng trốn được sự trêu ngươi của số phận, hai người họ chung
quy là có duyên mà chẳng có phận.
Tiêu Trường Doanh k3hông cưới được Thẩm Hi Hòa, và có lẽ hiện tại chưa thể buông bỏ tình cảm của mình được,
nhưng rồi cũng có ngày tâm tư ph8ai nhạt, trở lại bình thường. Tiêu Trường Khanh để Tiêu Trường Doanh đi vì
không muốn Tiêu Trường Doanh phải hối hận hay áy náy, cũng mong sau này Thái tử đăng cơ có thể niệm tình
huynh đệ bọn họ chưa từng đối nghịch mà đối xử tốt với Tiêu Trường Doanh.
Thân là ca ca, hắn chỉ có thể làm được đến thế cho đệ đệ mình.
“Quận chúa, đã tìm được nơi ẩn náu của Tứ hoàng tử rồi ạ” Mạc Viễn hối hả quay về bẩm báo.
“Bắt hắn lại, nhở phải bắt sống” Thẩm Hi Hòa ra lệnh, “Cứ quang minh chính đại mà đi!”
Nàng nghi ngờ Tiêu Trường Thải bắt cóc muội muội mình nên mới phải người lùng bắt hắn ta, Hữu Ninh đế không
thể trách tội nàng được.
“Vâng.” Được lệnh, Mạc Viễn vội vã đi ra ngoài thì thấy Tiêu Hoa Ung đang đi ngược chiều, vội vàng làm lễ.
Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng phất tay rồi nói: “Mạc tướng quân đã vất vả cả ngày rồi, hay là nghỉ ngơi một lát đi”
Mạc Viễn nhìn Tiêu Hoa Ung rồi lại nhìn Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa nhìn thoáng qua Tiêu Hoa Ung, sau đó gật
đầu với Mạc Viễn.
Mạc Viễn lặng lẽ làm lễ cáo lui.
“Vụ Tử điện hạ có biển cổ gì sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Ta đã cho người âm thầm dẫn dắt đội ngũ được bệ hạ phải đi truy lùng lão Tứ. Trước đó, lão Tứ bắt cóc Nhị
nương tử để ép lão Nhị phải giúp mình, thể nào người của bọn hắn cũng sẽ giao tranh với người của bệ hạ. Nếu
thuộc hạ của ta bắt được lão Tử thì cũng sẽ chuyển giao cho người của bệ hạ, không để ai nghi ngờ hai ta”
“Nếu hắn chạy thoát thì sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Chạy á?” Tiêu Hoa Ung mỉm cười “Chạy đi đâu đây? Đội ngũ canh gác hoàng lăng đã báo tin lão Tử bỏ trốn bệ


hạ ắt sẽ đoán được Lý thị đã gặp ai. Giờ bệ hạ đã có manh mối về kẻ chủ mưu của án trộm mộ, lão Tử có quay về
hoàng lăng cũng là đâm đầu vào con đường chết”
Lúc trước, Tiêu Hoa Ung không lục soát Tiền phủ nhằm tránh kinh động Tiêu Trường Thái, kẻo hắn ta có vào Kinh
cũng sẽ không hẹn gặp Lý Yến Yến tại Tiền phủ nữa. Bởi vậy bọn họ mới bỏ sót lối đi bí mật trong phủ, để Tiêu
Trường Thải chạy thoát. Tuy rằng không thể gán tội tư thông cho hắn ta nhưng chỉ cần tiết lộ hắn ta là chủ mưu của
án trộm mộ cũng đủ rồi.
“Vẫn chưa tìm được Nhị nương tử” Thẩm Hi Hòa khá lo cho Thẩm Anh Nhược, dù gì nàng ta cũng họ Thẩm.
“Nàng đừng lo” Tiêu Hoa Ung an ủi, “Lão Tứ không dám làm gì Thẩm Nhị nương tử đầu. Trước khi gặp Lý Yến
Yến, hắn cũng không biết Diệp thị đang ở đầu cơ mà. Hiện tại Diệp thị đã được thả rồi, trước đó nàng ta bị giam
lỏng trong nhà một thợ săn ở ngoại ô. Người thợ săn này sống một mình, dạo này lại vắng nhà vì lên núi đi săn, Lý
thị chọn chỗ rất khéo.
Chính Diệp thị cũng không biết người bắt cóc mình là ai, giờ nàng ta đã bình an trở về, Tiêu Trường Thái mà đào
thoát thành công ắt sẽ biết thôi. Nếu Thẩm Nhị nương tử có gì bất trắc, có lẽ nàng sẽ không trút giận lên Diệp thị,
nhưng lão Nhị thì có.”
Vi Diệp Vãn Đường, Tiêu Trường Thái không thể để Thẩm Anh Nhược gặp chuyện gì.
Tóm lại, bây giờ phải người chặn đường Tiêu Trường Thái chỉ khiến lực lượng của bọn họ bị lộ chứ chẳng được ích
gì, dẫu sao Hữu Ninh đế cũng đã nhúng tay vào, chi bằng đứng ngoài quan sát diễn biến tình hình thì hơn.
Dù Tiêu Trường Thái có thoát được hay không, hắn ta cũng chết chắc.
Hai người đợi một mạch hai canh giờ, khi đang dùng bữa tối thì Thiên Viên đến bẩm báo: “Điện hạ, người của bệ
hạ bị người của Tử điện hạ và Nhị điện hạ cán đường, Tử điện hạ suýt đào tẩu được.”
Nói đến đây, Thiên Viên nhìn lướt qua Thẩm Hi Hòa rồi mới nói tiếp: “Không ngờ Cửu điện hạ đang thao luyện
binh mã ở đó, Cửu điện hạ thấy thế bèn bao vây Tử điện hạ bên bờ Vị Hà. Tứ điện hạ liều chết chống cự, bị Cửu
điện hạ bắn tên trúng ngực, ngã xuống dưới sông, đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích”
Tiêu Hoa Ung nhướng mày: “Thật là đặc sắc”
Phen này Hữu Ninh đế phải đau đầu rồi đấy, không riêng gì thế lực ngầm của lão Nhị xuất hiện mà Tiểu Cửu cũng
nhúng tay vào.
“Mặt khác, phòng Tủ điện hạ tại hoàng lăng bốc cháy, phát hiện trong phòng có một thi thể cháy đen, người hầu
của Tử điện hạ khẳng định đó chính là Tứ điện hạ” Thiên Viên nói tiếp.
“Quả nhiên là có hậu chiêu mà” Tiêu Hoa Ung tấm tắc.
“Tử điện hạ làm vậy xem như đảm bảo được con đường sống cho bản thân rồi” Thẩm Hi Hòa thở dài.
Dù Tiêu Trường Doanh và các binh sĩ tận mắt chứng kiến Tiêu Trường Thái bỏ chạy đến Vị Hà, bị Tiêu Trường
Doanh bắn tên trúng ngực và ngã xuống sông, nhưng miễn là chưa tìm được hắn thì gia tộc Diệp thì sẽ không thừa
nhận mà sẽ khăng khăng người chết cháy tại hoàng lăng mới là Tiêu Trường Thái. Tạo một xác chết giả mạo thì
chẳng có gì khó khăn.


Bây giờ bọn họ xác nhận Tiêu Trường Thái đã chết, sau này hắn muốn lộ diện thì chỉ cần nói bọn họ đã nhận nhầm
và bịa ra lý do gì đó để lấp liếm là có thể quang minh chính đại khôi phục thân phận. Đương nhiên, muốn làm vậy
thì Tiêu Trường Thái phải đợi đến khi Hữu Ninh đế băng hà mới dám xuất đầu lộ diện.
Chừng nào Hữu Ninh đế còn chưa kết tội Tiêu Trường Thái, người khác có công kích hắn thể nào cũng chỉ là vu
khống khơi khơi vì không có chứng cứ.
Lúc trước, Tiêu Trường Thái bị Tiêu Hoa Ung và Tiêu Trường Khanh gài bẫy nên mới lộ mặt thật, có điều hắn đã
nhanh trí nhận tội cấu kết với Khang vương phủ bí mật đúc vũ khí thay Hữu Ninh đế, nhờ vậy mà vụ việc được
khép lại, triều thần không thể nói gì.
Rút về hoàng lăng là lần thoái ẩn đầu tiên của Tiêu Trường Thái, tuy rằng sinh hoạt kham khổ hơn nhưng được yên
bình, sóng gió chẳng thể tác động được, kẻ địch muốn hại hắn cũng bó tay, VÌ ra tay ở hoàng lăng nào phải dễ. Có
thể xem đây là một nước đi hay của Tiêu Trường Thái.
Giờ đây, Tiêu Trường Thái lại buộc phải thoải ẩn lần thứ hai, lần này hắn dùng chiêu giấu là giữa rừng, ẩn náu
chốn dân gian.
Có lẽ Tiêu Trường Thái còn mừng vì bị Tiêu Trường Doanh bắn trúng ấy chứ, nhờ vậy mà hắn ngã xuống Vị Hà bỏ
trốn, chỉ cần giữ được tính mạng thì lo gì không có ngày quật khởi.
Chiều đổi trắng thay đen này của Tiêu Trường Thái giúp hắn an ổn ẩn nấp giữa nhân gian, mặc sức hô mưa gọi gió.
Hắn lại nắm trong tay số của cái khổng lồ, rất hữu ích trong việc vun đắp vây cánh cho mình. Đợi đến khi Tiêu Hoa
Ung và các hoàng tử khác đánh nhau một mất một còn, ván cờ sắp đi vào hồi kết, Tiêu Trường Thái sẽ nhảy vào
vòng xoáy, dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
“Có lẽ Tiêu Trường Thái thả Mục Nỗ Cáp đi và giúp Mục Nỗ Cáp đào tẩu là vì muốn lợi dụng Mục Nỗ Cáp để
thăm dò thể lực của ta, đặt tiền đề cho kế hoạch này” Tiêu Hoa Ung chợt thấy mình đã đánh giá thấp Tiêu Trường
Thái.
Chắc chắn là Tiêu Trường Thái cũng không ngờ mình lại bị Tiêu Hoa Ung ép vào tình thể phải tiến hành bước này
sớm hơn dự kiến, nhưng hẳn là hắn cũng không muốn bị giam lỏng ở hoàng lăng quá lâu, một khi thời cơ chín
muồi, hắn sẽ dàn dựng cảnh “chết cháy”, để rồi sau này lại cải tử hoàn sinh.


Sau khi dùng kế ve sầu thoát xác, Tiêu Trường Thái sẽ ẩn náu giữa chốn nhân gian, và khi ấy đối tượng mà hắn kiêng kỵ nhất sẽ là
Tiêu Hoa Ung.
Lâu nay, Tiêu Trường Thái vẫn luôn và du sơn ngoạn thủy để bồi đắp thể lực khắp nơi, giờ biết được bộ mặt thật của Tiêu Hoa Ung,
đương nhiên hắn cũng có thể đoán được Tiêu Hoa Ung đã gây dựng một thể lực thâm hậu cỡ nào suốt mười hai năm sinh sống ở đạo
quan.
bắt trọn vẹn thì cũng có thể thoát được phần lớn các cuộc vây bắt, tuyệt đối không rơi vào tình cảnh chật vật như Mục Nổ Cáp.
Nhờ có Mục Nỗ Cáp, Tiêu Trường Thái đã thảm thính được không ít tin tức về lực lượng của Tiêu Hoa Ung, cho dù không thể nắm
“Điện hạ phải cấn thận với hắn ta đấy” Thẩm Hi Hòa nhắc nhở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi