CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Võ công cô không cao, đi làm gì cho bại lộ dấu vết.” Bích Ngọc giật hộp hương lại.


Hiện tại, Khang vương phủ vẫn chưa biết vì sao chuột lại chui vào phủ, còn tưởng có kẻ ác ý đem vào nên tăng cường hộ vệ canh gác bên ngoài. Tử Ngọc uể oải cúi đầu, chợt nghe bên ngoài có người bẩm báo:


“Quận chúa, Đông cung đưa một hộp thức ăn đến.”


Thẩm Hi Hòa mới dán hoa điền xong, nghe vậy thì sửng sốt, vội đứng dậy khoác khăn choàng rồi đi ra ngoài, thấy Thiên Viên đang đợi.


“Quận chúa, điện hạ bảo thuộc hạ đem cho quận chúa một hộp thức ăn.” Thiên Viên tươi cười niềm nở, “Thường ngày điện hạ cũng có thú vui ăn uống, ngày xưa không biết chia sẻ cùng ai, đây chẳng phải thứ gì quý giá, mong quận chúa đừng từ chối.”


Dù Tiêu Hoa Ung muốn đưa thì cũng chẳng ai dám nhận hộp thức ăn của Đông cung.


Các hoàng tử sợ có độc, giới quý tộc lại sợ Thái tử có ý đồ khác. So ra, các công chúa sẽ phù hợp hơn, có điều Đông cung vắng vẻ thế kia, có lẽ các công chúa cũng cho rằng Thái tử chỉ là một phế nhân, không cần mất công lấy lòng làm gì.


Vẫn chưa biết ngày sau ai sẽ lên ngôi, giờ lấy lòng Thái tử chẳng phải sẽ khiến quân chủ tương lại chưởng mắt à?


Đây chắc chắn chẳng phải thứ gì quý giá, lại do Đông cung đưa tới, có thể xem như ban thưởng, Thẩm Hi Hòa muốn từ chối cũng không có cớ.


“Làm phiền Tào thị vệ rồi.” Thẩm Hi Hòa ra hiệu cho Bích Ngọc nhận lấy, “Thay ta chuyển lời cảm tạ đến điện hạ nhé.” Tiêu Hoa Ung có hai thống lĩnh thị vệ ở Đông cung, là hai huynh đệ, có tên là Tào Thiên Viên và Tào Địa Phương.


“Không dám, không dám.” Thiên Viên khiêm nhường cúi đầu, “Trong hộp có canh ngự tủy, có lẽ vẫn còn nóng, quận chúa hãy tranh thủ ăn nhân lúc còn nóng nhé.”


Nói rồi, Thiên Viên làm lễ cáo lui.


Đông cung đã đưa tới, Thẩm Hi Hòa không ăn cũng không nên. Hộp thức ăn vừa được mở ra, mùi thơm xộc lên nức mũi, Thẩm Hi Hòa vốn không đói lắm cũng thấy thèm nhỏ dãi.


Canh ngự tủy dùng tủy xương bò, gạo tẻ, vùng hầm chung với xương rồi nấu thành cháo, cho vào miệng thấy đậm đà thơm ngon vô cùng, ở đây không có người ngoài, Thẩm Hi Hòa ăn hết một bát cháo còn chưa đã thèm.


Ngoài ra còn có bánh quý phi* màu trắng sữa, lớp vỏ cho vào miệng là tan, hương thơm còn lưu trong miệng.


(*) Bánh làm từ bột mì, mỡ lợn, hạt óc chó, vừng, mứt táo… Tương truyền Dương quý phi thời Đường thích món bánh này nên gọi là bánh quý phi.


Rồi thì bánh thiên nga đẹp như hoa, thơm mùi lá thông, mềm mại ngon miệng.


Rồi thì điểm tâm nặn từ bột, màu đỏ tựa lá phong, vô cùng đẹp mắt.


“Quận chúa, thưởng cho em một cái đi, cho em nếm thử với!” Tử Ngọc nhìn hoa cả mắt, vội mở miệng mè nheo, phải nếm thử thì nàng ta mới mò ra công thức được.


Thẩm Hi Hòa vốn ăn ít, một bát cháo đã đủ lửng dạ, mấy món còn lại nàng chỉ nếm một miếng nhỏ, còn bao nhiêu đưa hết cho bọn Tử Ngọc.


Thẩm Hi Hòa vui vẻ dùng xong bữa sáng, sau đó dẫn theo Tử Ngọc và Mặc Ngọc đến Đào phủ – nhà ngoại của nàng. Ngoại tổ phụ giữ chức ngự sử đại phu hàm tam phẩm, là một ông lão nghiêm nghị, ngoại tổ mẫu mất sớm, hai cữu cữu thì một người làm quan ở địa phương, một người theo nghiệp thương nhân, nàng có năm biểu ca, hai biểu đệ, không có biểu tỷ muội.


Thế nên nàng vừa đến Đào phủ đã được hoan nghênh nhiệt liệt, Đại cữu mẫu Trương thị rất niềm nở và hiền từ đối với nàng, không hề có ý vụ lợi gì, chỉ thuần túy yêu thương trìu mến.


Tổ phụ đến Ngự Sử Đài chưa về, ba vị biểu ca đang đi học, ở nhà chỉ có biểu đệ Đào Huân mới năm tuổi và Đại cữu Đào Nguyên nghe tin chạy về. “Ngoại tổ phụ mà biết hôm nay cháu ghe phủ thì đã xin nghỉ ốm rồi.” Đào Nguyên cười nói.


“Biết ngoại tổ phụ sẽ làm vậy nên cháu mới trộm đến đây.” Thẩm Hi Hòa cười nhẹ.


Đào ngự sử là người mà Hữu Ninh để gặp được cũng phải đau đầu, văn võ bá quan thì xem ông là tảng đá dưới hầm cầu – vừa thổi vừa cứng.


Trong mắt người ta, ông là người có tài ăn nói, tính tình chính trực không thiên vị ai, nhưng đối với Thẩm Hi Hòa, ông lại thương yêu hết mực, gần như chẳng còn nguyên tắc gì nữa, “Cháu định xử lý Tiêu thị thế nào?” Sau một hồi nói chuyện phiếm, thấy Thẩm Hi Hòa không xa cách với bọn họ lại được Đào Nguyên ra hiệu Trương thị bèn hỏi “Sao thế ạ? Bọn họ tìm đến đại cữu để năn nỉ rồi sao?” Thẩm Hi Hòa biết bọn họ sẽ không vô cớ nhắc đến chuyện này.


“Quả là có tìm ta cầu hòa.” Đào Nguyên cười gắn, “Bọn họ có thể quên tính mạng của muội muội ta, nhưng ta thì không.”


“Lão gia…” Trương thị không vui, khẽ gọi một tiếng.


Không nên nhắc tới những chuyện này trước mặt hài tử, tránh để hài tử đau lòng.


“Đại cữu, UU xin thay mặt mẫu thân cảm tạ đại cữu.” Thẩm Hi Hòa đứng dậy, trịnh trọng làm lễ với Đào Nguyên.


UU là nhũ danh của Thẩm Hi Hòa, Đào thị đã chọn sẵn cái tên này từ khi còn chưa sinh nàng.


Đào Nguyên vốn là tiến sĩ, sau khi vào thị mất mới bỏ nghiệp văn theo nghiệp kinh thường. Khang vương phủ tuy văn dốt võ dát nhưng làm ăn rất khá, mấy năm nay Đào Nguyên thường so kè cùng bọn họ, qua đó khiển Khang vương phủ chịu thiệt không ít.


“UU làm gì vậy?” Đào Nguyên và giận, “Mẫu thân cháu là muội muội ta mà.” “Đại cữu, UU hi vọng về sau đại cữu có thể suy nghĩ cho cữu mẫu và các biểu ca biểu đệ nhiều hơn.” Thẩm Hi Hòa nghiêm mặt nói, “UU đã lớn rồi, món nợ bọn họ còn thiếu sẽ do UU đứng ra đòi lại.” “U U, có biết bao người đang nhìn cháu chăm chăm, cháu không thể hành động thiếu suy nghĩ được.” Đào Nguyên thương xót cháu gái. “Muốn nhìn thì mặc họ.” Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không hề để bụng, “Chỉ cần phụ thân và Đại huynh còn đó, cháu có ương bướng thể nào thì bọn họ cũng nhẫn nhịn được.” Nếu Tây Bắc vương còn đó, nàng có tùy hứng đến mấy cũng không ai dám chỉ trích.


Nếu Tây Bắc vương gục ngã, nàng có thận trọng dè dặt cũng không ai tha thứ cho. Đào Nguyên nhìn cô cháu gái như hoa như ngọc của mình:


“Tiểu cữu của cháu nói đúng, UU là nữ tử thông tuệ nhất trần đời.” Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa ngại ngùng dùng khăn tay che khóe môi.


Tiểu cữu Đào Thanh chắc là yêu thương nàng quá độ nên mới nhận xét thiên vị đến vậy.


Biết bao người ước ao một cuộc sống như Thẩm Hi Hòa, được phụ thân nàng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nếu Hữu Ninh để không hứa sẽ ban tặng những dược liệu quý hiếm chỉ trong cung mới có, tình trạng của Thẩm Hi Hòa lại không còn đường cứu vãn, Thẩm Nhạc Sơn sẽ không để nàng đến Kinh.


Thẩm Vân An từ nhỏ đã thương yêu muội muội, làm đủ trò chỉ để muội muội vui cười, dù Thẩm Hi Hòa có làm sai chuyện gì, hắn cũng sẽ ôm đồm, giúp nàng giải quyết. Nhà ngoại lại càng chiều Thẩm Hi Hòa hơn, nếu nàng không phải con gái của Thẩm Nhạc Sơn, chỉ cần gả vào Đào gia ắt sẽ được cưng chiều cả đời.


Thẩm Hi Hòa không định ngủ lại vào phủ, có quá nhiều người đang theo dõi nàng. Dùng bữa tối xong, Đào ngự sử vẫn chưa về.


Thẩm Hi Hòa đành từ biệt, không ngờ lúc ra về lại thấy tam biểu ca Đào Cần về nhà, đi cùng Lục điện hạ Tiêu Trường Du. Thẩm Hi Hòa làm như không nghe được hai người đó đang hàn huyên, bảo xe ngựa không cần dừng mà cứ đi tiếp. Hôm qua nàng đến Đông cung cũng gặp Tiêu Hoa Ung, Tiêu Trường Du bèn mượn cớ chơi đá cầu để gặp nàng, nay nàng ném Cửu điện hạ Tiêu Trường Doanh đến vương trạch, Lục điện hạ Tiêu Trường Du lại vẫn kiên nhẫn được.


Thẩm Hi Hòa không ngờ mới sáng sớm hôm sau đã nghe được một tin tức từ trong cung truyền ra, rằng Lục điện hạ Tiêu Trường Du bị Hữu Ninh đế phạt quỳ ngoài cửa cung.


“Vì sao?”


“Sáng nay không biết sao Lục điện hạ lại đến Đông cung, làm Thái tử điện hạ tức giận đến mức nôn ra máu, Thái tử điện hạ vẫn đang hôn mê đấy.” Bích Ngọc thuật lại đầu đuôi câu chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi