CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ




Bệ hạ biết chuyện khi nào? Có phải là năm điện hạ lên tám không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Tiêu Hoa Ung mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Chuyện này3 phải kể từ hai mươi năm trước.”
Một ngày đầu Đông của hai mươi năm trước, Tiêu Hoa Ung chào đời, đồng thời cũng là ngày phát sin1h nhiều biến
cố trong Kinh.
Hoàng thành bị công phá chỉ còn là chuyện ngày mai. Khiêm vương nhân từ nể tình họ hàng thân thích, k9hông
muốn diệt cỏ tận gốc nên cho phép lực lượng cố thủ hoàng thành có thời gian một ngày để cân nhắc giữa hai lựa
chọn mở cổng thành đầu3 hàng hay để quân Khiêm vương phá cổng xông vào.
Hoàng thất tổng thân nào có ai muốn chết sớm? Dù sao sự tình đã không còn đường 8cứu vãn, tiểu Hoàng để chỉ
mới ngồi vào ngai vàng, còn chưa làm lễ đăng cơ đã có người dao động, khuyên tiểu Hoàng đế nên mở cổng thành
nghênh đón Khiêm vương và Thái hậu.
Ngày hôm ấy, Hữu Ninh đế đã làm một việc không ai ngờ được. Thường ngày, ông ta luôn nghe lời huynh trưởng,
hiếu thảo với mẫu thân, ấy vậy mà khi biết tin hoàng cung gửi thư xin hàng, hứa ngày mai sẽ mở cổng thành, ông
ta đã hẹn gặp Khiêm vương và tự tay rót cho Khiêm vương một ly rượu độc.
Thẩm Hi Hòa giật mình.
Tiêu Hoa Ung vẫn bình thản kể lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng tựa như một người ngoài cuộc: “Năm ấy, hầu hết
mọi người đều theo phò phụ thân ta, nếu biết bệ hạ sẵn lòng sát hại cả huynh trưởng mình để giành lấy ngai vàng
thì ai dám ủng hộ ông ta nữa? Tin này mà rò rỉ ra ngoài thì thiên hạ ắt sẽ đại loạn, những người từng phò tá phụ
thân ta có thể quang minh chính đại dấy binh lật đổ bệ hạ.
Ông ta biết rõ điều đó, nên trước khi rót rượu đã gọi hoàng tổ mẫu đến. Lúc hoàng tổ mẫu đến nơi cũng là lúc
thuốc độc bắt đầu ngấm”
Thái hậu kinh hoàng, rút kiếm đâm ngay ngực Hữu Ninh đế. Ông ta không hề né tránh, chỉ lạnh lùng phân tích thể
cục lúc đó cho Thái hậu nghe. Chuyện đã đến nước này, hoặc là cá nhà bọn họ cùng xuống suối vàng, hoặc là Thái
hậu giúp ông ta che giấu, ủng hộ ông ta ngồi lên ngai vàng.
Lúc này, Khiêm vương chỉ còn thoi thóp nhưng vẫn cố nắm tay Thái hậu nói lời trăng trối, khuyên bà nên nghe theo
Hữu Ninh đế.
Không nghe theo sao được, lẽ nào bọn họ phải quay lại với cuộc sống gian khổ nơi Tây Bắc hoang vu thêm lần nữa?
Tuyệt đối không thể nào!


Một khi việc Hữu Ninh đế giết chết Khiêm vương bị phơi bày, sẽ không còn gì ràng buộc thể lực các nơi nữa, bọn
họ sẽ dấy binh làm phản, chia nhau cát cử.
Ngày hôm ấy, chính thể của Hữu Ninh đế bí mật đi tìm Khiêm vương phi. Phu thê Hữu Ninh đế đã có âm mưu từ
lâu, bà ta và bảo có chuyện muốn nói. Chỗ chị em dâu với nhau, lại cùng mang thai chín tháng, đương nhiên Khiêm
vương phi không tiện từ chối dù thấy kỳ quặc.
Không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà và vào nhau, cùng trở dạ một lúc.
Thái hậu và Hữu Ninh đế chỉ công bố là Khiêm vương phi sinh con, vì không muốn người ngoài hoài nghi tại sao
chính thê của Hữu Ninh đế lại đi tìm Khiêm vương phi giữa đêm hôm khuya khoác dù đang bụng mang dạ chửa,
đã vậy cả hai cùng trở dạ sinh non.
Vào thời điểm mấu chốt, khi ván cờ sắp hạ màn, một sự việc nhỏ nhặt cũng có thể khiến vô số người hoài nghi.
Cuối cùng, Khiêm vương phi sinh hạ Tiểu Hoa Ung, còn chính thế của Hữu Ninh đế thi sinh một công chúa. Tin tức
này được đưa đến doanh trướng của Khiêm vương, Khiêm vương vừa nghe xong thì tắt thở.
Khi ấy, Khiêm vương đã không thể thốt nên lời, chỉ biết nhìn Thái hậu bằng ánh mắt cầu xin, mong bà có thể nuôi
nấng giọt máu duy nhất của mình.
Thái hậu đồng ý che đậy vụ việc cho Hữu Ninh đế, dàn dựng thành một vụ ám sát, nhưng đặt ra hai điều kiện với
Hữu Ninh đế: thứ nhất, phải giết chính thể của mình để tạ tội; thứ hai, phải tuyên bố Tiêu Hoa Ung là do chính thê
của Hữu Ninh đế hạ sinh, đồng thời là đích tử duy nhất của ông ta trong cả đời này.
Điều kiện thứ nhất được Thái hậu đưa ra để trút giận, để cảnh cáo Hữu Ninh đế, đồng thời bảo vệ Tiêu Hoa Ung.
Trong tình hình lúc bấy giờ, Tiêu Hoa Ung không thể là con trai của Khiêm vương được, bằng không những thuộc
hạ trung thành với Khiêm vương sẽ không cam tâm để Hữu Ninh đế giành được ngai vàng, đợi khi Tiêu Hoa Ung
trưởng thành, thế nào cũng có người tiết lộ chuyện năm xưa cho hắn biết.
Chuyện này không có lợi đối với thế cục và cả Tiêu Hoa Ung nữa. Hữu Ninh đế bàn đồng ý.
Thế là Thái hậu buộc phải chung tay với Hữu Ninh đế dàn dựng màn kịch mẹ con ba người bị tập kích. Đương
nhiên, để màn kịch này có thể lừa gạt được mọi người, không thể thiếu được công lao một người.
“Là ai?” Không hiểu sao, tim Thẩm Hi Hòa chợt lỡ nhịp.
“Cổ Triệu.”
Đáp án này nằm trong dự đoán của Thẩm Hi Hòa, nhưng vẫn khiến nàng bỗng dưng cảm thấy khó xử.
“Đây cũng là nguyên nhân vì sao bệ hạ không thể tha mạng cho Cổ Triệu” Cuộc đấu sức giữa hai người họ không
chỉ là sự tranh giành quyền lực giữa để vương với thế gia, mấu chốt là ở chỗ Cố Triệu biết được bí mật lớn nhất của
Hữu Ninh đế.
Năm ấy, trong kinh có hai phe phái nắm quyền, trong cung có bè lũ hoạn quan được Tiên để cất nhắc, ngoài cũng


có Cổ Triệu đứng đầu cảnh quan văn.
Có Cổ Triệu hỗ trợ, Hữu Ninh đế mới có thể giấu giếm hết thảy mọi người, dù vẫn có người nghi ngờ nhưng bọn
họ không tìm được chứng cứ.
Sở dĩ Cổ Triệu bằng lòng hỗ trợ cũng là do thời thể ép buộc. Lúc ấy ông ta không còn lựa chọn nào khác, nếu Hữu
Ninh đế không đăng cơ thì ngai vàng sẽ thuộc về tiểu hoàng tử được đảm hoạn quan nâng đỡ, khi đó sẽ rất khó
thanh trừng bè lũ hoạn quan. Vả lại, một khi thời cơ chín muồi, việc đầu tiên bọn chúng làm sẽ là tiêu diệt Cố gia.
Nếu để hoạn quan hoành hành, thiên hạ này sẽ ra sao? Cố Triệu không thể chấp nhận viễn cảnh đó.
“Hẳn phụ thân ta cũng biết… Nghe xong, Thẩm Hi Hòa thì thào.
Thẩm Nhạc Sơn nhạy bén là thế, sao lại không biết đã có chuyện gì xảy ra? Nhưng ông biết làm thế nào được? Sở di
Hữu Ninh đế dám ra tay với Khiêm vương vì biết chắc Thái hậu, Cổ Triệu và Thẩm Nhạc Sơn có hoài nghi, có
kiêng kỵ, có chỉ trích ông ta vô liêm sỉ thì cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nếu để một hoàng tử khác đăng cơ, chỉ e Thẩm Nhạc Sơn còn chưa về đến Tây Bắc đã bị xem là phản thần.
Tuy Thẩm Nhạc Sơn biết thân thể thật sự của Tiểu Hoa Ung nhưng lại chưa từng cân nhắc lựa chọn hắn vì cho rằng
Tiêu Hoa Ung thân có thể cô, dù có Thái hậu nâng đỡ cũng khó lòng thắng được Hữu Ninh đế, vả lại Tiêu Hoa Ung
chẳng sống được bao lâu.
Về sau, Thẩm Nhạc Sơn dễ dàng đồng ý gả Thẩm Hi Hòa cho Tiêu Hoa Ung vì đã chứng kiến thực lực của hắn,
thậm chí hiểu nhầm Tiêu Hoa Ung chỉ giả vờ đau ốm thế thôi.
Tiêu Hoa Ung là con trai của Khiêm vương, đối với hắn, Hữu Ninh đế chính là kẻ thù sát hại phụ mẫu, sau này ắt
sẽ trả thù. Hắn sẽ không bao giờ VÌ Hữu Ninh đế mà phản bội thế tộc, về phần phu thê Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi
Hòa có nảy sinh hiềm khích vì hoàng quyền hay không thì trước mắt chưa thể kết luận nên tạm thời không xét đến.
Nhưng chí ít có thể khẳng định Tiêu Hoa Ung sẽ kề vai sát cánh cùng thể tộc trước khi đăng cơ.
“Ta đã nói rồi, U U chỉ có thể chọn ta” Tiêu Hoa Ung nhìn nàng chăm chú.
Thật ra, khi Thẩm Hi Hòa đến tìm hắn và nói muốn hủy hôn, hắn đã muốn tiết lộ thân thể của mình cho nàng. Một
khi biết được chuyện này, vì lợi ích của bản thân và gia tộc, Thẩm Hi Hòa vẫn sẽ chọn hắn, nhưng rốt cuộc hắn vẫn
không cam lòng nên mới giữ kín đến giờ.
Hắn muốn thử một lần, xem tấm chân tình của mình có thể khiến nàng cảm động hay chăng, có thể khiến nàng
phát hiện điểm bất thường rồi chủ động hỏi hẳn hay chăng.


Chỉ cần nàng chịu hỏi, hắn chắc chắn sẽ đáp.
Hắn sẵn lòng nói cho nàng bí mật động trời này vì muốn nàng biết được tâm ý của mình.
“Điện hạ, sau này chúng ta sẽ có một trận chiến khốc liệt đây” Thẩm Hi Hòa nhìn hắn.
Đến giờ Hữu Ninh đế vẫn chưa ra tay có lẽ vì nghĩ Tiêu Hoạ Ung sẽ chết yếu. Bốn năm sau, thấy Tiêu Hoa Ung vẫn còn sống, liệu
ông ta có chịu truyền ngôi cho một người không phải con ruột mình không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi