CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Trong buổi chầu sáng hôm sau, có người tung ra chứng cứ, nói Giang Chiết mật báo rằng vụ án
giá lá dâu có liên quan đến Tín vươn3g Tiêu Trường Khanh, có một gã thương nhân buôn lá dâu sa lưới từng qua
lại thường xuyên với Tín vương.
“Tín vương, con giải th1ích chuyện này thế nào?” Hữu Ninh để sai nội thị đưa chứng cứ cho Tiêu Trường Khanh
xem.
Mấy năm nay, Tiêu Trường Khanh làm việ9c cho Hữu Ninh đế nên kết giao với không ít người khắp thiên hạ, quả
thật từng qua lại với gã thương nhân này. Có lần vì muốn điều tra 3một vụ án tham nhũng, hắn đã và tiếp cận
người này, đến tận lúc từ biệt, phỏng chừng gã ta vẫn không biết được thân phận của hắn.
<8br>Nhưng nếu Tiêu Trường Khanh muốn đối phương biết thì cũng chẳng khó gì. Hắn xem kỹ một lần rồi nói
thẳng: “Bẩm phụ hoàng, quả đúng là nhi thần từng giao thiệp với người này, nhưng đã ba năm rồi chưa liên hệ gì,
hôm nay mới biết gã ta có dính líu đến vụ án thao túng giá lá dâu. Trong bản tấu chương này toàn là phỏng đoán,
rặt những lời vô căn cứ, nhi thần không liên quan gì đến vụ án này
cả.”
“Tín vương điện hạ nói mình không liên quan thì phải có chứng cứ, mặt ngoài không qua lại gì nhưng sau lưng lại
âm thầm liên hệ thì sao, ai mà biết được…”
Đã có người phản bác, cũng có người bênh vực: “Không thể kết tội Tín vương điện hạ chỉ vì lời nói của một bên
được, ngộ nhỡ kẻ này ăn không nói có, ngậm máu phun người thì sao? Hoặc là có người không chịu nổi nghiệm
hình tra tấn nên vu khống lung tung cũng không chừng…”
Hai phe ai cũng cho là mình phải, không ai thuyết phục được ai, có người ra sức chỉ trích Tiêu Trường Khanh, có
người cực lực bênh vực hẳn, Hữu Ninh đế chỉ im lặng ngồi nghe hai bên cãi nhau.
Tiêu Hoa Ung cụp mắt không lên tiếng, mặt mày tái nhợt có vẻ mỏi mệt, chỉ có ánh mắt là sâu thăm thẳm.
Nay phát hiện được manh mối, lại còn liên quan đến một vị thân vương, đương nhiên phải điều tra đến cùng. Rõ
ràng chỉ một mình Tiêu Trường Canh thì kham không xuể, Tiêu Trường Canh chưa đủ sức đối phó với một Tiêu
Trường Khanh lão luyện.
Nên phái ai đi cũng thành đề tài khiến hai phe tranh cãi. Có người không tin Tiêu Trường Khanh, có người lo Tiêu
Trường Khanh bị hãm hại, Tiêu Hoa Ung lặng lẽ liếc Thượng thư lệnh Thôi Chinh ra hiệu.
Thôi Chinh trầm ngâm: “Bệ hạ, việc này không thể xem thường được. Vi thần tuy bất tài nhưng cũng xin được đi


Dư Hàng, thay bệ hạ giải quyết mối lo này.”
Thôi Chinh vừa dứt lời, ai nấy giật mình. Ông ta là người đứng đầu các quan, vậy mà lại muốn đích thân đến Giang
Chiết, chẳng hóa ra Giang Chiết sẽ bị điều tra triệt để hay sao?
Nhưng nghĩ đến đây, triều thần lại thấy hợp lý, tình hình Giang Chiết lúc này quả thật cần có một người đức cao
vọng trọng, đủ sức áp chế một vị thân vương nhưng lại không đứng về phe nào mới ổn.
Có vài người chột dạ, muốn lên tiếng phản bác, nhưng Thôi Chinh lẽ ra sẽ theo Hữu Ninh để đến hành cũng nên đã
bàn giao chính vụ xong xuôi cả, giờ có đi Giang Chiết cũng chẳng ảnh hưởng gì, nếu muốn phản bác thì phải trưng
ra một lý do chính đáng, bằng không khác nào thừa nhận mình chột dạ.
Tiêu Trường Khanh nhìn Thôi Chinh chằm chằm, chính hắn đã giật dây việc này nhằm lấy cớ đi điều tra vụ việc,
tìm lại trong sạch cho bản thân để rời Kinh.
Người đủ tư cách điều tra việc này quanh đi quẩn lại chỉ có chừng ấy, Lục bộ Thượng thư sẽ không ôm đồm
chuyện bao đồng, vì điều tra không xong sẽ mang tiếng kém cỏi, mà điều tra được kết quả thì lại đắc tội không ít
người.
Ai cũng thấy được Hữu Ninh để ném chuột sợ vỡ bình nên không muốn nhổ cỏ tận gốc, thành thử người đi Giang
Chiết điều tra sẽ gây thù chuốc oán với các phe phái khác, để lại mầm mống tai họa về sau, ai dám tình nguyện
chuốc khổ vào thân?
Trong Tam tỉnh, Trung thư lệnh Đào Chuyên Hiển tuổi đã cao, tiết trời lại đang nóng bức, không thể bôn ba vất vả.
Thị trung là tâm phúc của Hữu Ninh đế, nếu Hữu Ninh để muốn phái ông ta đi thì cũng phải phái Tiêu Trường
Khanh đi cùng cho công bằng.
Từ khi Cố gia sụp đổ, Thôi gia vẫn luôn bo bo giữ mình, chuyện gì cũng duy trì trung lập, không tích cực cũng
chẳng thờ ơ, an phận thủ thường. Hữu Ninh đế cũng vừa lòng với hiện trạng này, hoàn toàn không ngờ Thôi Chinh
lại chủ động can thiệp.
Thôi gia có bề dày lịch sử trăm năm, không cần thiết phải kiếm những đồng tiền nhơ nhớp từ việc thao túng giá lá
dâu, mà cũng khinh thường làm thế. Để Thôi Chinh ra mặt thì chẳng ai dám nói ông ta bất công cả, Tiêu Trường
Khanh lại không thể đi cùng.
“Lão Ngũ muốn rời Kinh.” Bãi triều, Tiêu Hoa Ung liền đến quận chúa phủ báo tin cho Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa cũng vừa mới nghe được chuyện trên triều trước khi Tiêu Hoa Ung đến. Nàng đưa cho hắn một đôi
đũa: “Việc này chưa chắc đã do Tín vương điện hạ giật dây.”
Tuy là có khả năng đó, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn. Hiện nay vụ án giá lá dâu vẫn đang hỗn loạn, nếu
có người phát hiện được chút manh mối dính dáng đến Tiêu Trường Khanh rồi tung hê lên cũng là bình thường,
hàng khiến tình hình càng rối thêm.
Tiêu Hoa Ung vui vẻ cầm lấy đôi đũa, sau ba lần liền cứ bãi triều là để bụng đói chạy thẳng đến quận chúa phủ,
Thẩm Hi Hòa bắt đầu dành phần bữa sáng cho hắn vào những ngày có buổi chầu. Thói quen này cứ thế lặng lẽ
hình thành, khiến Tiêu Hoa Ung cảm thấy ấm lòng khôn xiết.


Tuy rằng bọn họ vẫn chưa thành hôn, nhưng cách đối đãi của nàng khiến hắn cảm nhận được niềm hạnh phúc khi
có người nhà.
“Quả thật chưa thể xác định có phải hắn cố tình sắp xếp hay không.” Tiêu Hoa Ung nếm một thìa canh thịt băm,
“Trước mắt đang thời buổi rối ren, cho dù không phải do hắn gây ra thì cũng phải xem là thế.”
Thẩm Hi Hòa ngẫm lại thấy cũng phải, bèn hỏi: “Điện hạ lôi kéo được Thôi tướng từ khi nào vậy?”
Thôi Chinh chỉ quan tâm đến lợi ích của thế gia, xưa nay không can dự vào các cuộc đấu tranh phe phái bao giờ.
Tiêu Hoa Ung cắn một miếng ngó sen rán, nở nụ cười huênh hoang đắc ý: “Từ khi Thôi Chinh bắt đầu đào tạo Thôi
Tấn Bách với tư cách là gia chủ tương lai thì ông ta chỉ có thể là người của ta thôi!”
Tiêu Hoa Ung chưa từng ra tay với Thôi gia, từ đầu chí cuối, hắn chỉ thu nhận Thôi Tấn Bách thành người của
mình. Thôi Tấn Bách là rường cột của Thôi gia, thế là Thôi gia cũng rơi vào tay hắn.
Chuyện này cũng tương tự như bắt giặc phải bắt vua trước vậy. Tiêu Hoa Ung hớn hở khoe khoang với nàng hệt
như một đứa trẻ, còn háo hức muốn được khen. Thẩm Hi Hòa cười: “Hoa đào y thì sao?”
Tiêu Hoa Ung có được ngày hôm nay, thoạt đầu là nhờ Thái hậu, nhưng sự hỗ trợ của Thái hậu cũng chỉ có hạn,
công sức lớn nhất phải kể đến Hoa Phú Hải. Có nguồn tài lực khổng lồ của Hoa Phú Hải đổ vào, Tiêu Hoa Ung mới
hình thành được thế lực như bây giờ.
“Nhắc tới cũng trùng hợp, lần đầu ta gặp hắn là sáu năm trước, khi ấy hắn vừa mới bị thân huynh đệ cấu kết với
người trong tộc gài bẫy, ta có giúp đỡ hắn chút ít.” Tiêu Hoa Ung thản nhiên nói.
“Chỉ có thế thôi sao?” Thẩm Hi Hòa không tin.
Sáu năm trước, Tiêu Hoa Ung chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, lại phải giấu giếm tai mắt của Hữu Ninh để nên
hẳn là không thể công khai thân phận khi hỗ trợ Hoa Phú Hải, mà cho dù có tiết lộ thân phận cho Hoa Phú Hải biết
thì Hoa Phú Hải cũng không thể dễ dàng theo phò tá một thiếu niên như thế được.
“Đương nhiên… là không rồi.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười ranh mãnh, “Ta đã khiến hắn ghi nhớ sâu sắc một điều,
không có quyền thế thì tiền muôn bạc vạn cũng chỉ là gánh nặng.”
Tiêu Hoa Ung và Hoa Phú Hải xem như hỗ trợ lẫn nhau. Lúc mới gặp Tiêu Hoa Ung, Hoa Phú Hải cũng chưa phải
là cự phú hàng đầu thiên hạ như ngày nay. Nhờ khéo giao tiếp nên việc làm ăn của Hoa Phú Hải cũng thuận lợi, cứ
nghĩ chỉ cần vung tiền mua quan hệ thì không cần phụ thuộc ai, có thể bo bo giữ mình.


Về sau, phần vì biết ơn Tiêu Hoa Ung, phần vì bị tình thế ép buộc, Hoa Phú Hải mới đi theo phò tá Tiêu Hoa Ung, giúp Tiêu Hoa Ung
có được vị thế hôm nay.
“Điện hạ coi trọng ai thì sẽ dùng đủ mọi cách để nắm giữ người đó.” Thẩm Hi Hòa không biết liệu Hoa Phú Hải có biết sự thật năm
xưa hay không.
Chỉ e dù có biết, Hoa Phú Hải cũng phải vờ như không biết tiền
hắn đã bước lên con đường không có lối về.
“Ừ, ta đã nhắm trúng ai thì người đó ắt phải thuộc về ta.” Lời hắn nói thật ngang tàng, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại dịu dàng như
nước, “Đối với người ngoài, ta sẽ dày công tính kế bằng mọi cách, chỉ riêng với nàng là đối đãi chân thành, thật lòng rung động.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi