CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhận thấy mình đang làm gì, Tiêu Hoa Ung giật mình, vội vàng ném cuốn sách đi. Hắn ngẩn
người nhìn cuốn sách nằm dưới đất, 3thất thần chốc lát rồi cúi người nhặt lên.
Tiêu Hoa Ung chợt bật cười, sau đó đặt cuốn sách lại chỗ cũ.
Hôm sau, k1hi đi gặp Thẩm Hi Hòa, sắc mặt Tiêu Hoa Ung vẫn bình tĩnh như thường. Trong lúc trò chuyện, thỉnh
thoảng Thẩm Hi Hòa lại nhìn hắn,9 làm hắn có cảm giác Thẩm Hi Hòa muốn nói chuyện gì: “U U có chuyện gì thì
cứ nói đi, đừng ngại. Dù ta có dung mạo tựa Phan An, tr3í tuệ siêu phàm thì cũng không chịu nổi cái nhìn của U U
đâu.”
Đây chính là Hoàng Thái tử trọng dụng người hiền, tính tình8 ôn hòa đứng đắn, làm người khiêm tốn trong mắt
quần thần. Trước mặt nàng, hắn chưa bao giờ biết đứng đắn và khiêm tốn là gì, Thẩm Hi Hòa chỉ biết lắc đầu tham
khẽ mà không biết dáng vẻ của mình lúc này cực kỳ dung túng.
“Điện hạ quên rằng ta có khứu giác nhạy bén hay sao. Hôm qua lúc nói chuyện với Tín vương, ta biết điện hạ cũng
ở gần đó.” Hắn có mặt khá sớm, nàng chắc chắn hắn đã nghe hết những lời Tiêu Trường Khanh nói, nhưng hắn lại
chẳng có phản ứng gì.
Trải qua nửa năm tiếp xúc, khi ở bên nàng, Tiêu Hoa Ung không chỉ không đứng đắn, thiếu khiêm tốn mà còn dễ
dàng làm ầm ĩ chỉ vì chút việc cỏn con. Nếu đã nghe được những gì Tiêu Trường Khanh nói, hắn không thể bình
thản như vậy được, càng không thể che giấu nỗi lòng hỗn loạn của mình.
“Quả thật có hơi giật mình.” Tiêu Hoa Ung nói thật, “Còn suy nghĩ lung tung, tìm đọc vài cuốn sách thần quái.”
Thẩm Hi Hòa nhướng mày nhìn hắn, thong thả đợi hắn nói tiếp.
“Thế rồi ta nghĩ lão Ngũ bị điện, chẳng lẽ mình cũng điện theo?” Tiêu Hoa Ung bật cười, “Nếu ta chất vấn nàng chỉ
vì mấy lời vô căn cứ của hắn, vậy sau này hai ta sao có thể bền lâu?”
Về sau, sẽ có nhiều người tìm cách châm ngòi ly gián bọn họ hơn nữa, chắc chắn là thế.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa im lặng một lúc rồi khẽ mỉm cười: “Điện hạ, nếu Tín vương điện hạ nói thật thì sao?”
Tiêu Hoa Ung nhìn nàng chăm chú: “Ta từng đi khắp trời Nam biển Bắc, gặp qua không biết bao nhiêu là chuyện
kỳ bí, quả thật trên đời có những việc không thể giải thích bằng lẽ thường được, nhưng người ta yêu, người ta
muốn kết tóc làm phu thê là nàng, chỉ cần là nàng thì mọi chuyện khác có ra sao cũng mặc.”
Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Hoa Ung đã suy nghĩ rõ ràng, người hắn yêu là Thẩm Hi Hòa, điều khiển hắn bị thu
hút là con người nàng, chứ không phải là thân phận Chiêu Ninh quận chúa hay nữ nhi của Tây Bắc vương, những


thứ đó không quan trọng, quan trọng là nàng.
Thẩm Hi Hòa lẳng lặng mỉm cười, ánh mắt long lanh: “Điện hạ, ta vẫn luôn là ta.”
Nàng khéo léo giải thích và trấn an hắn. Tiêu Hoa Ung hớn hở ra mặt, chỉ riêng việc nàng chủ động đề cập đến
chuyện này đã đủ khiến hắn thỏa mãn rồi: “Hôm nay nắng không gắt, ta dẫn nàng đi hái nấm nhé?”
Tháng Sáu đã bắt đầu có nấm, Thẩm Hi Hòa thích ăn nấm nhưng chưa tự đi hái bao giờ. Nghe có vẻ thú vị, nàng
vui vẻ đồng ý, đi thay một bộ nam trang đơn giản, còn mang cung tên theo. Từ ngày được Tiêu Hoa Ung dạy bắn
tên cho, nàng chưa từng lười biếng ngày nào. Dù bây giờ nàng vẫn chưa đủ sức kéo cung, bắn tên không được
chính xác nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến niềm yêu thích của nàng.
Tiêu Hoa Ung biết rất nhiều loại nấm, có những loại Thẩm Hi Hòa chưa thấy bao giờ.
“Ta từng đi đến nước Nam Chiếu, ở đó có rất nhiều loại nấm, cũng có nhiều cách chế biến, để lát nữa bảo Cửu
Chương làm cho nàng nếm thử.” Tiêu Hoa Ung từng muốn học nấu ăn nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc, không
thể không thừa nhận rằng trên đời chẳng ai là hoàn mỹ cả.
“Nước Nam Chiếu có khí hậu thế nào?” Thẩm Hi Hòa đi sau lưng Tiêu Hoa Ung, trên người đeo một chiếc túi
thơm có tác dụng xua đuổi rắn rết.
Từ sau lần bị hổ dữ tập kích, dù hai người họ có đi riêng với nhau thì bọn Thiên Viên cũng sẽ đi theo cách đó không
xa. Thỉnh thoảng gặp phải một con dốc đứng, Tiêu Hoa Ung sẽ trèo lên trước rồi chìa tay cho Thẩm Hi Hòa, Thẩm
Hi Hòa thản nhiên vịn tay hắn trèo lên.
Hai người đều ăn mặc đơn giản, giẫm trên thảm cỏ xanh mà bàn luận chuyện bốn phương, tiếng nói cười vui vẻ
khiến ngày hè thêm phần thi vị.
Ai mà ngờ được hai người xách giỏ trúc thong thả dạo bước giữa rừng cây lại có thân phận tôn quý cơ chứ?
Nhìn hai người họ, Thiên Viên và Trân Châu cảm thấy bọn họ vừa cao cao tại thượng, tàn nhẫn quyết đoán, nhưng
cũng có thể hiền hòa nhã nhặn, bình dị gần gũi.
Hai người đã đi được một đoạn xa, quyết định ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ nghỉ chân uống nước. Thình lình có
tiếng chim cắt kêu vang trên không trung vọng xuống, Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn
trời: “Nó cứ đi theo điện hạ như thế, chỉ e bệ hạ sẽ nghi ngờ.”
Trong hội săn mùa Thu năm ngoái, Hữu Ninh đế còn muốn bắt nó, có điều sau này bị con mãng xà khổng lồ thu
hút sự chú ý nên quên mất.
“Không sao, bệ hạ có nghi ngờ cũng mặc, chẳng lẽ ta nuôi một con chim cũng không được ư?” Tiêu Hoa Ung chẳng
bận tâm.
Thẩm Hi Hòa không nhiều lời. Cho dù chim cắt Bắc Cực được tôn sùng là thần của muôn loài ưng, có ngụ ý không
tầm thường, không thể xem như một con chim bình thường nào đó được, nhưng Tiêu Hoa Ung ắt đã có tính toán từ
trước, không cần nàng phải xen vào.
Ở bên Tiêu Hoa Ung còn có một cái hay, nàng không cần bận tâm vì hắn.


“Bệ hạ định để đến khi nào mới ra tay?” Thẩm Hi Hòa hỏi sang chuyện khác.
“Trước mắt là không, bệ hạ thích ra tay bất ngờ.” Tiêu Hoa Ung nhìn Thẩm Hi Hòa cười cười. Kỳ nghỉ tại hành
cũng sẽ kéo dài ba bốn tháng nữa, Hữu Ninh đế có thể thong thả trù tính nên không phải vội, càng lâu càng có thể
khiến con mồi buông lỏng cảnh giác.
Thẩm Hi Hòa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đang định nói sang chuyện khác thì thấy Đoản Mệnh chạy đến chỗ mình. Gần
đây có một cánh rừng nên Thẩm Hi Hòa dẫn nó tới để rèn luyện. Nó mới vào rừng đi săn về, người bẩn không chịu
được. Biết Thẩm Hi Hòa thích sạch sẽ, Tiêu Hoa Ung bèn tóm lấy gáy nó.
Đoản Mệnh bị Tiêu Hoa Ung đè lại thì bất mãn gầm gừ.
Thẩm Hi Hòa di ngón tay lên trán nó rồi mới liếc mắt ra hiệu với Tiêu Hoa Ung: “Điện hạ thả nó ra
đi.”
Được buông ra, Đoản Mệnh cũng không nhào vào lòng Thẩm Hi Hòa nhưng dường như nó không được vui, đúng
lúc này lại có tiếng chim cắt vọng tới, nó bèn nhảy nhóc lên một tảng đá, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng chim cắt
trên bầu trời mà cất tiếng gào như sói tru.
Thẩm Hi Hòa dở khóc dở cười.
Tiêu Hoa Ung cũng buồn cười: “Nó học đâu ra bộ dạng này thế không biết.”
“Có lẽ… trước khi gặp ta, nó đã thế rồi.” Thẩm Hi Hòa cũng tò mò vì sao Đoản Mệnh chẳng biết tự lượng sức mình
như vậy.
Chim cắt chao lượn một hồi, Đoản Mệnh vẫn không biết điều mà gào rú không ngừng. Có vẻ chim cắt phát phiền
nên bay vào rừng. Đoản Mệnh không thấy chim cắt đầu bèn kêu meo meo lấy làm đắc ý.
Đúng lúc này, chim cắt đã quay lại, móng vuốt còn quắp một con thỏ đang giãy giụa.


у
Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung cùng ngẩng đầu lên, không biết chim cắt vô tình hay cố ý mà làm rơi con thỏ, nhưng nó phản ứng
nhanh như chớp, lập tức chộp lại con thỏ ngay giữa không trung.
Đoản Mệnh sửng sốt, không ngừng lùi lại, cuối cùng chạy ù đến bên chân Thẩm Hi Hòa, cuộn mình bên tảng đá.
“Ha ha ha…”
Cảnh tượng này làm cả Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa cùng vui vẻ bật cười, tiếng cười vang vọng khắp chốn núi rừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi