CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Dư phủ nghiễm nhiên thành người bị hại, Hữu Ninh đế buộc phải trấn an, phải giữ gìn mặt mũi cho Bình Diệu hầu
để Bình Diệu hầu tiếp tục trung thành vớ3i mình, bắt buộc phải để Dư gia nữ nhi thành hoàng tử phi.
“Vậy thì cũng không đến lượt nàng ta.” Thái hậu ghét Dư Tang Ninh, nàng ta lại là 1thứ nữ, Bích Ngọc ngẫm nghĩ
rồi vụt tái mặt: “Nàng ta…”
Thẩm Hi Hòa vui mừng mỉm cười, không uổng công nàng dạy bảo, Bích Ngọc bắt đầu hiểu9 được những âm mưu
ẩn chứa trong sự việc: “Bây giờ nàng ta vẫn chưa sao, đợi đến gần giờ chót, Dư Tang Tử mà có vấn đề gì thì không
thể không để Dư T3ang Ninh thay thế, Dư Tang Ninh chẳng những không bị Dư phủ căm hận mà còn thành đại
công thần, sau này vẫn được nhà mẹ đẻ ủng hộ.”
“Chỉ e kh8ông dễ.” Trân Châu suy nghĩ sâu sắc hơn, “Đã là thông gia với hoàng gia thì không thể làm như những
gia đình bình thường được.”
Nhà bình thường có thể chơi chiêu gả thay, sau khi động phòng, nhà trai đành chấp nhận vì phải chịu trách nhiệm
với sự trong sạch của tân nương.
Nhưng nếu dám đối tân nương trong hôn lễ với hoàng gia, chắc chắn sẽ bị kết tội khi quân.
“Thành bại tùy người, ta tin nàng ta ắt có cách.” Không hiểu sao về mặt này Thẩm Hi Hòa rất tin tưởng Dư Tang
Ninh.
Dư Tang Ninh chẳng qua chỉ là một thứ nữ, Thái hậu sẽ không tứ hôn cho nàng ta với người khác để nàng ta được
mát mặt. Thái hậu ghét nàng ta là do tin tưởng Tiêu Hoa Ung, nhưng không thể chỉ vì vậy mà ám chỉ Bình Diệu hầu
lão phu nhân nhanh chóng gả chồng cho Dư Tang Ninh được.
Dù là hoàng gia thì nói chuyện cũng cần chứng cứ, bằng không ngộ nhỡ Dư Tang Ninh đòi lấy cái chết minh oan,
khi ấy hoàng gia sẽ đuối lý trước Dư gia, tuy không phải chuyện gì to tát nhưng Bình Diệu hầu lại là tâm phúc đắc
lực của Hữu Ninh đế.
Tóm lại, Thái hậu không tiện hành động, bằng không người ngoài sẽ nghĩ Thái hậu và Hoàng thượng không hòa
thuận. Lúc này lại đang là thời điểm nhạy cảm, Hữu Ninh đế vốn đa nghi, thế nào cũng cả nghĩ, cho rằng Thái hậu
đang trải đường cho Thái tử, chuyện bé xé ra to.
Bởi vậy, hiện tại Dư Tang Ninh vẫn được an toàn, có dư dả thời gian để chuẩn bị và thực thi kế hoạch.
Dư Tang Ninh chẳng qua là một gợn sóng nhỏ, dù Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung đã biết được chân tướng thì
cũng chẳng để mắt đến nàng ta, bởi lẽ dù nàng ta có mục đích gì thì cũng không nhằm vào Đông cung, nàng ta


muốn gài bẫy người khác thì chẳng liên quan gì đến Tiêu Hoa Ung cả, miễn là không động đến Thái hậu, Tiêu Hoa
Ung sẽ không so đo.
Phải nói Dư Tang Ninh đã có một chiêu rất khéo, tin đồn Dư gia nữ lang sắp thành hoàng tử phi đã lan truyền khắp
chốn. Hữu Ninh đế cho người điều tra, phát hiện kẻ chủ mưu không phải Dư phủ mà là kẻ thù chính trị của Dự
phủ gây ra, rõ ràng là muốn hãm hại Bình Diệu hầu phủ. Hữu Ninh đế muốn giết gà dọa khỉ, bèn cách chức người
này.
“Quận chúa, chúng ta đợi ở đây làm gì vậy?” Mới sáng sớm, Thẩm Hi Hòa đã ra khỏi hành cung, đến một quán trà
nằm trong trấn nhỏ bên ngoài hành cung.
“Mộc gia bị cách chức, trục xuất khởi hành cung, hẳn phải đi ngang nơi đây.” Thẩm Hi Hòa ngồi bên cửa sổ, nhìn
xuống con phố bên dưới, “Mộc gia tiểu lang quân bị người ta xỏ mũi, hại phụ thân mất chức, kẻ đã sai sử hắn ắt sẽ
đến trấn an.”
Vì hai phủ đối địch nên dù Mộc tiểu lang quân có tố cáo Dư Tang Ninh thì cũng chẳng ai tin, mọi người sẽ cho rằng
đó là vu khống. Nhưng Dư Tang Ninh muốn mê hoặc người ta thì phải bỏ ra chút mồi ngon, có khi sẽ bị người khác
nắm được chứng cứ gì đó.
“Quận chúa đến đây là vì chuyện đó à?” Tử Ngọc nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ khó hiểu.
Thẩm Hi Hòa cầm chung trà lên nhấp một ngụm: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, ta muốn biết rốt cuộc Dư nữ lang có
bản lĩnh đến đâu.”
“Nàng ta có thể mê hoặc nhi tử của kẻ thù chính trị của phụ thân mình, khiến người ta cam tâm tình nguyện nghe
nàng ta sai phái mà chẳng nói ra đã là giỏi lắm rồi.” Bộ Sơ Lâm nói, “Nàng ta còn có thể có bản lĩnh gì khác cơ
chứ?”
Thật ra Thẩm Hi Hòa cũng không muốn đến, nhưng Bộ Sơ Lâm nghe được chuyện này từ chỗ Thẩm Hi Hòa, thấy
tò mò về Dư Tang Ninh nên rủ Thẩm Hi Hòa ra đây.
Thẩm Hi Hòa chưa dạo qua các thành trấn quanh hành cung, thời tiết hôm nay lại không nóng nên mới đi theo Bộ
Sơ Lâm, xem như hoạt động gân cốt một chút.
“Làm được những chuyện này chẳng qua là có chút bản lĩnh.” Thẩm Hi Hòa không xem Dư Tang Ninh ra gì, “Nếu
nàng ta đến đây để trấn an Mộc tiểu lang quân, đồng thời có thể khiến hắn yên lòng thì
xem như bản lĩnh không tồi; nếu không cần đích thân đến mà vẫn xoa dịu được Mộc tiểu lang quân thì phải nói là
bản lĩnh rất khá.”
“Vậy thế nào mới được xem là bản lĩnh xuất sắc?” Bộ Sơ Lâm vừa gặm màn thầu vừa hỏi. “Ấy là khi nàng ta không
cần đến mà cũng có thể khiến Mộc tiểu lang quân tự sát.” Thẩm Hi Hòa nói khẽ.
Bộ Sơ Lâm há hốc mồm, mắt chớp chớp: “Mộc tiểu lang quân có điên đâu mà tự sát cơ chứ?” “Cứ chống mắt lên mà
xem.” Thẩm Hi Hòa cười đầy ẩn ý.
Không lâu sau, Mộc gia phụ tử dắt ngựa đi ngang qua. Mặt mày bọn họ trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn. Thẩm Hi Hòa


phái người bám theo, thành trấn này cách Kinh đô vừa vặn một ngày đường, thế nào bọn họ cũng sẽ nghỉ chân ở
đây.
Thẩm Hi Hòa cũng đặt một gian phòng tại cùng khách điếm với Mộc gia phụ tử. Một ngày trôi qua trong sóng yên
gió lặng, Bộ Sơ Lâm sắp hết chịu nổi thì rốt cuộc cũng có động tĩnh. Nàng ta gõ cửa phòng Thẩm Hi Hòa, ngoắc
ngoắc ngón tay với nàng.
Thì ra là có người đến tìm Mộc tiểu lang quân, nhưng không ngờ không phải là Dư Tang Ninh mà lại là Cố Thanh
Xu. Bộ Sơ Lâm hơi hoang mang, còn dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm mới
quay sang Thẩm Hi Hòa, ánh mắt tràn đầy thắc mắc.
Thẩm Hi Hòa vẫn bình tĩnh. Hai người kia nói nhỏ với nhau mấy câu, sau đó Mộc tiểu lang quân bàn đi theo Cố
Thanh Xu.
“Chúng ta có nên đuổi theo không?” Bộ Sơ Lâm cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng nữa rồi, sao người tới đây
lại là Lật Dương huyện chủ cơ chứ, vì sao nàng ta lại dính líu đến chuyện này? Lẽ nào là Tín vương điện hạ đứng
sau lưng giở trò?
Cố Thanh Xu là thứ muội của Tín vương phi quá cố, lại được Tiêu Trường Khanh cứu mạng, bây giờ ai cũng xem
Cố Thanh Xu là cùng phe với Tiêu Trường Khanh. Trong một chừng mực nhất định, một số hành động của nàng ta
sẽ bị người ta cho là làm theo lệnh Tiêu Trường Khanh.
“Sắp có một màn kịch hay đấy, ngươi nên đi xem xem.” Thẩm Hi Hòa không định đi vì đã đoán được rồi. “Vì sao ta
nên đi?” Bộ Sơ Lâm chỉ vào chính mình và hỏi.
“Ngươi quá ngốc, phải để đầu óc phát triển thêm chút.” Thẩm Hi Hòa cười nhạo, sau đó đóng cửa phòng lại, cởi
giày vớ rồi lên giường.
Bị nhốt ngoài cửa, sắc mặt Bộ Sơ Lâm không được dễ nhìn cho lắm. Nàng ta hậm hực quay về phòng, tự nhủ mình
không cần phát triển đầu óc gì hết, mình rất thông minh!


Nhưng còn chưa đặt chân vào phòng, Bộ Sơ Lâm đã thấy tò mò, không tài nào đoán được sắp có chuyện gì. Nghĩ đến lời chế giễu của
Thẩm Hi Hòa, nàng ta hờn dỗi bước vào phòng, nhưng lại do dự không đóng cửa ngay. Chần chừ một hồi, cuối cùng Bộ Sơ Lâm vẫn
đóng cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Công phu khinh công của Bộ Sơ Lâm rất khá, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Cố Thanh Xu và Mộc tiểu lang quân. Cố Thanh Xu đưa
hắn đến bìa rừng, nói gì đó với Mộc tiểu lang quân rồi bỏ đi.
Mộc tiểu lang quân không ngoái nhìn nàng ta mà đi thẳng lên núi. Bộ Sơ Lâm do dự chốc lát rồi đi theo hắn.
Bộ Sơ Lâm không suy nghĩ nhiều, nhanh chân đuổi theo thì thấy hai người, một người là Mộc tiểu lang quân, còn người kia là Dư
Tang Ninh đang đợi sẵn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi