CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Thiên Viên này, UU đi chơi mà vẫn nhớ tìm hoa quỳnh cho ta” Tiêu Hoa Ung cúi đầu, hít hà hương thơm thanh
mát của hoa quỳnh. 3
Sắc trắng thanh khiết như ngọc của đóa hoa tôn lên gương mặt tuấn tú đang khép hờ đôi mắt của hắn, tựa như một
bức t1ranh hài hòa, mỹ lệ vô song.
“Đương nhiên quận chúa sẽ nhớ đến điện hạ rồi” Thiên Viên biết Tiêu Hoa Ung thích nghe 9gì.
Tùy A Hỉ cúi đầu không dám nói, rõ ràng hai nhánh hoa quỳnh này được gửi đến chỗ hắn để hắn chế thuốc cho
Thái t3ử điện hạ, đúng lúc Thái tử điện hạ đến tìm quận chúa, biết quận chúa không chào một tiếng đã cùng Bộ Sơ
Lâm đi thị trấn chơ8i bèn sa sầm mặt.
Nếu không có người đưa hoa quỳnh tới, không biết Thái tử điện hạ sẽ làm gì. Tùy A Hỉ cũng không dám nhắc Thái
tử điện hạ hai nhành hoa quỳnh này cần dùng để làm thuốc, đành nhìn Thiên Viên nháy mắt.
Thiên Viên lập tức quay đi nơi khác, không để ý đến Tùy A Hỉ.
Tùy A Hỉ quýnh lên, quận chúa đã giao nhiệm vụ này cho hắn, nếu không nhắc nhở thì sau này quận chúa quay về,
hắn biết ăn nói thế nào? Nhưng nếu nhắc nhở ngay bây giờ, chỉ e Thái tử điện hạ sẽ khiến hắn hết đường ăn nói…
Cân nhắc một hồi, Tùy A Hỉ nghĩ sống tạm được lúc nào hay lúc ấy.
Thế là hắn bèn trơ mắt nhìn Thái tử điện hạ bưng hai nhành hoa quỳnh đi, mặt mày tươi rói, chỉ nhìn hoa chẳng
nhìn đường, làm người qua đường hết sức tò mò.
Hoa quỳnh tuy hiểm, nhưng nào đến mức khiến Thái tử điện hạ ngắm nghía đến ngây dại?
Bọn họ thử nghe ngóng mới biết hóa ra là hoa do Chiêu Ninh quận chúa tặng cho, ngẫm lại dáng vẻ mừng rỡ thiếu
điều vùi mặt vào đóa hoa của Thái tử điện hạ, ai nấy không khỏi sởn gai ốc.
Thái tử điện hạ từng cho người nung một chiếc bình hoa cổ dài có hoa văn lá bạch quả, nay bèn lấy ra cắm hoa
quỳnh. Hắn đặt bình hoa lên bàn, châm hưởng do Thẩm Hi Hòa điều chế cho mình, mùi hương thanh mát khiến
người ta cảm thấy đầu óc thêm phần tỉnh táo trong cái nóng ngày hè, lại vuốt ve sợi dây đeo ngũ sắc trên tay, sau đó mới giới tẩu chương ra, bắt đầu xem xét.
Thiên Viên nhìn loạt động tác của Tiêu Hoa Ung mà khóe môi giật giật, cứ ngỡ mình đã quen, hóa ra vẫn chưa đủ
lão luyện. Hắn muốn nhắc Tiêu Hoa Ung rằng Chiêu Ninh quận chúa tìm hai nhành hoa quỳnh này là để làm thuốc
cho hắn, nhưng mãi không dám lên tiếng.
Có lẽ Thái tử điện hạ đã quên mất hoa quỳnh có thể trấn áp độc tố trong người mình, chỉ muốn nghĩ rằng quận
chúa nhở mình nên mới gửi hoa về.
Xưa nay chỉ nghe lang quân tặng hoa cho nữ lang, lần đầu nghe ngược lại, nhưng Tiêu Hoa Ung tự cho là thế, lại
còn vui phơi phới, Thiên Viên không biết phải nói gì.
Thiên Viên suy nghĩ vẩn vơ suốt nửa canh giờ, mãi đến giờ cơm tối, Tiêu Hoa Ung mới xử lý xong chồng tấu
chương cao ngất mà Hữu Ninh đế giao cho.
“Điện hạ, bữa tối ăn gì đây ạ? Thực đơn hôm nay phòng bếp đưa lên có..”
“Không ăn gì hết, mau lấy áo khoác cho cô, cô muốn tới thị trấn dưới chân núi tìm U U.” Tiêu Hoa Ung ngắt lời
Thiên Viên, chân bước như bay.
Thiên Viên:““.
Thiên Viên hối hả chạy theo Tiêu Hoa Ung đi vào tầm điện, thấy Tiêu Hoa Ung đang lục lọi tủ áo, tìm mãi chưa
được cái nào ưng ý, mặc dù mỗi lần may y phục, Thượng Phục cục luôn hỏi ý hắn trước.
“Điện hạ, hôm qua lúc lên đường, quận chúa mặc váy áo màu xanh nhạt” Thiên Viên nói nhỏ.
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung biết ngay phải lựa chọn thế nào, vội vàng tìm mấy bộ màu xanh nhạt: “Có thấy rõ hoa văn
màu gì không?”
Màu sắc hoa văn…
Thiên Viên củi đầu đáp: “Thêu hoa quỳnh ạ”
Đúng là hôm qua Thẩm Hi Hòa mặc một bộ váy xanh nhạt thêu hoa quỳnh, nhưng Thiên Viên chưa bao giờ thấy
nàng mặc một bộ y phục những hai ngày liền, chắc chắn hôm nay sẽ không mặc bộ này nữa, có điều hắn không
dám nói, kẻo Thái tử điện hạ sẽ phân vân đến tối.
Tiêu Hoa Ung không có bộ nào thêu hoa văn hoa quỳnh, đành chọn một bộ áo cổ tròn màu xanh nhạt không thêu
hoa văn, sau đó dặn Thiên Viên: “Báo Thượng Phục cục may cho ta một bộ y phục xanh nhạt thêu hoa quỳnh”
Thiên Viên:“..”
Thiên Viên đã hiểu, từ nay mỗi lần gặp quận chúa, hắn phải nhớ rõ trang phục nàng mặc để còn chuẩn bị cho điện
hạ.


Tiêu Hoa Ung ăn mặc chỉnh tề, báo cho Hữu Ninh đế một tiếng rồi dẫn Thiên Viên xuống núi một cách đường
đường chính chính.
Trời chiều đã ngả về Tây, Cố Thanh Xu và Dư Tang Ninh chuẩn bị lên đường. Xe ngựa của bọn họ ra khỏi thị trấn,
rẽ vào quan đạo rộng thênh thang. Bọn họ phải đến cổng hành cùng trước giờ Tuất* thì mới được qua cổng.
(*) Khoảng 8 giờ tối.
Thẩm Hi Hòa cũng bám theo, xe ngựa của nàng đi với tốc độ không nhanh không chậm chừng một canh giờ, bây
giờ là giờ Dậu, ánh chiều tà le lói, quan đạo thưa thớt chẳng mấy người qua lại. Càng đến gần hành cung, đường
càng vắng bóng người, lúc này xe ngựa của Thẩm Hi Hòa mới tăng tốc, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy đổi phương,
chỉ còn cách một quãng ngăn.
Bất thình lình, xe ngựa của Cố Thanh Xu bị long một chiếc bánh xe, làm xe ngựa lảo đảo. Một mũi tên không đầu
nhọn từ ven đường bay tới, bắn trúng con ngựa của bọn họ, tuy không làm nó bị thương nhưng cũng rất đau. Con
ngựa hí dài một tiếng rồi lồng lên phi nước đại.
Mấy tên hộ vệ không hoảng loạn, kẻ giục ngựa đuổi theo xe ngựa, người lao vào bụi cỏ ven đường truy sát thích
khách.
Xe ngựa của Thẩm Hi Hòa vội chạy tới. Trân Châu và Bích Ngọc không bịt mặt, cứ thể giao chiến với hộ vệ của Cố
Thanh Xu. Mặc Ngọc thúc ngựa đuổi theo xe ngựa của Cố Thanh Xu, có hộ vệ toàn ngăn cản nhưng đã bị Bộ Sơ
Lâm chắn đường.
Con ngựa kéo xe bị hoảng sợ nên phi như bay, đang chạy bỗng vấp phải hòn đá. Xe ngựa thiếu một bánh xe nên
trọng tâm vốn đã bất ổn sẵn, bị lật nghiêng về phía vách núi. May thay, Mặc Ngọc chạy tới kịp thời, tung móc sắt ra
bám vào thùng xe, níu xe ngựa lại. Nàng ta bị kéo lê một đoạn dài mới giữ cho xe ngựa ngừng lại được.
Người đánh xe của Thẩm Hi Hòa dừng xe, chạy tới phụ Mặc Ngọc một tay.
Hai người giữ cho xe ngựa không rơi xuống vực nhưng không kéo về vị trí cũ.
Tử Ngọc đỡ Thẩm Hi Hòa xuống xe, chậm rãi đi đến bên vệ đường, không màng đến cuộc giao tranh kịch liệt giữa
hai phe.
Chiếc xe ngựa của Cố Thanh Xu lơ lửng lưng chừng vách núi, bên dưới là rừng cây um tùm ngút ngàn tầm mắt.
Trong xe chỉ có Cố Thanh Xu và Dư Tang Ninh, vốn dĩ mỗi người có dẫn theo một nha hoàn, nhưng khi ngựa kéo
xe bị mất khống chế, bọn họ đã chủ động nhảy xuống xe, bị thương nặng nhẹ khác nhau.
Cố Thanh Xu và Dư Tang Ninh chật vật bám vào thành xe, mặt mày trắng bệch. Thẩm Hi Hòa cầm đèn lồng vén
rèm xe lên, Cố Thanh Xu vừa thấy nàng bèn kêu cứu: “Xin quận chúa cứu mạng!”
Sắc mặt Dư Tang Ninh cũng căng thẳng và tái nhợt, dù là lúc này, phản ứng đầu tiên của nàng ta vẫn là nhìn Thẩm
Hi Hòa với vẻ dò xét.


“Đưa tay đây” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói.
Cổ Thanh Xu dè dặt vươn tay, Từ Ngọc nắm chặt lấy cổ tay nàng ta kéo mạnh một cái, không hề thương hoa tiếc ngọc, có điều cũng
không đến mức khiến nàng ta bị ngã. Cố Thanh Xu loạng choạng mấy bước mới đứng vững được, lòng vẫn còn sợ hãi.
Trong xe chi còn mình Dư Tang Ninh, thấy Thẩm Hi Hòa nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt, trái tim Dư Tang Ninh nặng trĩu.
Thanh âm lạnh bằng của Thẩm Hi Hòa theo gió vọng tới: “Dư Nhị nương tử, có lẽ lời cành cáo của ta trong bữa tiệc sinh nhật của
Định vương phi quá ôn hòa nên cô chẳng nhớ được lâu”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi