CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Thẩm Hi Hòa đến đây cho có thôi sao?
Đúng vậy.
Nàng là hôn thê của Tiêu Hoa Ung, hai người xưa nay luôn có đôi c1ó cặp, người trong Kinh ai mà chẳng biết tình
cảm giữa hai người rất thắm thiết?
Tiêu Hoa Ung và Tiêu Trường Doanh cùng0 mất tích, nay Tiêu Trường Doanh đã trở về, xác nhận cả hai từng bị
trói chung một chỗ, Thẩm Hi Hòa không đến hỏi thăm thì thật1 hết nói nổi.
Thẩm Hi Hòa vào phòng, thấy Tiêu Trường Khanh cũng có mặt. Kể cũng phải thôi, đệ đệ thoát nạn quay về, th2ân
là ca ca đến thăm là lẽ thường tình. Thẩm Hi Hòa làm lễ với hai người, Tiêu Trường Khanh biết ý tránh mặt.
Trong phò6ng chỉ còn lại Thẩm Hi Hòa, Trân Châu, Tử Ngọc và Tiêu Trường Doanh. Thẩm Hi Hòa thoáng nhìn
trời xanh mây trắng bên ngoài khun9g cửa rồi hỏi thăm cho phái phép: “Điện hạ có bị thương không?”
“Phiền quận chúa quan tâm, tiểu vương không bị thương.” Giọng điệu Tiêu Trường Doanh hơi cứng nhắc, sắc mặt
cũng có vẻ không vui.
Thẩm Hi Hòa xác định mình không làm gì mạo phạm hắn, đương nhiên sẽ không mặc Tiêu Trường Doanh trút
giận lên đầu mình. Nàng khẽ gật đầu rồi quay gót bỏ đi.
“Cô không thể hỏi một câu được à?” Thấy Thẩm Hi Hòa bỏ đi, Tiêu Trường Doanh đột ngột đứng dậy, lớn tiếng
hỏi.
Thẩm Hi Hòa dừng bước, ngoài nhìn Tiêu Trường Doanh: “Chiêu Ninh vừa mới hỏi một câu rồi còn gì?”
Tiêu Trường Doanh á khẩu, cố nén giận: “Quận chúa đến đây có thật là vì quan tâm đến tiểu vương không vậy?”
“Đương nhiên là không” Thẩm Hi Hòa nói thẳng, “Có điều ta cũng chẳng có gì để nói với điện hạ cả”
Vì sao hắn không thể buông bỏ cơ chứ?
Rõ ràng hai người họ không thể thành đôi, rõ ràng nàng chưa bao giờ dịu dàng với hắn dù chỉ một chút, nhưng hắn
vẫn không thể xóa đi hình bóng nàng trong lòng mình.
Tiêu Trường Doanh muốn quay trở lại thời điểm một năm trước, nếu không gặp gỡ nàng, phải chăng hắn sẽ không
nặng lòng với nàng như ngày hôm nay?
Thẩm Hi Hòa vừa rời chỗ Tiêu Trường Doanh, Hữu Ninh đế đã hay tin. Ông ta sầm mặt hỏi: “Ngươi thấy sao?”
Bị Hữu Ninh đế hỏi, Lưu Tam Chỉ vội nghiêm túc trả lời: “Bẩm bệ hạ, nô tài đã đích thân lên núi điều tra, cũng tự
khám nghiệm thi thể của các binh sĩ Thần Dũng quân. Trong núi không có vết tích nào cho thấy Thái tử điện hạ đã
động võ, có thể khẳng định vết thương trên thi thể các binh sĩ là do một nhóm người gây ra chứ không phải một cá
nhân cụ thể”
Lúc ấy, Tiêu Trường Doanh không hiểu vì sao đã thoát được khỏi hang động, không còn ai theo dõi mà Tiêu Hoa
Ung vẫn giả vờ không biết võ. Nguyên nhân là do chỉ cần động thủ ắt sẽ để lại vết tích, mà Lưu Tam Chỉ không chỉ
có võ nghệ cao cường, mà còn rất nhạy bén đối với các vết tích kiểu này.
Tiêu Hoa Ung biết thế nào Lưu Tam Chỉ cũng sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của toán Thần Dũng quân này, tình
trạng vết thương, lực chém và góc độ chém có thể tiết lộ rất nhiều điều về người đã ra tay giết bọn chúng.
Tiêu Hoa Ung chỉ giết chết một tên lính Thần Dũng quân, có điều không cận chiến mà là phóng phi đao, việc này
không thiếu người làm được, hơn nữa sau đó Tiêu Hoa Ung đã xóa dấu vết, dàn dựng hiện trường làm như người
này bị một đám người khác hạ sát.
Lưu Tam Chỉ phục hồi gần như trọn vẹn tình hình chiến đấu đêm đó rồi kết luận không có cao thủ nào khác nhúng
tay vào.
Mặt khác, sau khi Tiêu Hoa Ung mất tích, Lưu Tam Chỉ vẫn luôn theo dõi Thẩm Hi Hòa sát sao. Từ phản ứng của
Thẩm Hi Hòa, có thể khẳng định trước đó nàng không hề biết chuyện này.
“Ý ngươi muốn nói lão Tam xuất hiện chỉ là trùng hợp?” Lão Tam mà Hữu Ninh đế nhắc đến chính là Gia Thần thái
tử Tiêu Giác Tung.
Lưu Tam Chỉ cúi đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Bệ hạ, Gia Thần thái tử đã mất tích hơn hai mươi năm qua, nếu
lão ta cấu kết với Thái tử điện hạ từ trước thì Thái tử điện hạ sẽ không tung quân bài tẩy này quá sớm”
Đối với Tiêu Hoa Ung, tiếp tục giấu bài sẽ có lợi hơn, đám thuộc hạ dưới trướng Tiêu Giác Tung cũng không phải
hạng tầm thường, tuy bị phủ binh trấn áp nhưng quân triều đình cũng bị tổn thất nặng nề. Không ai biết Tiêu Giác
Tung đang ở đâu, lão ta cứ lẩn trốn thế này thì sẽ thành mối họa lớn về sau.


Nếu Thái tử điện hạ thật sự có mưu lược thì không thể nào không biết điều đó.
Lưu Tam Chi không dám chắc chắn những chuyện này có phải trùng hợp thật không,nhưng ông ta dám khẳng định Thái tử điện hạ và
Tiêu Giác Tung không phải người cùng một giuộc.Nay Thái tử điện hạ bị Tiêu Giác Tung bắt đi,chỉe…
Hữu Ninh đế xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay,ông ta tin Tiêu Hoa Ung và Tiêu Giác Tung không phải đồng bọn,nhưng tình hình
hiện tại rốt cuộc là sao?Là Tiêu Hoa Ung may mắn,vừa lúc gặp phải cuộc tập kích của Tiêu Giác Tung hay là Tiêu Hoa Ung đóng
vai trò mấu chốt trong đó?Ông ta không thể võ đoán được,vì hai khả năng này cách nhau cả một trời một vực.
Hai mươi năm nay,Hữu Ninh đế đã phải nhiều người tìm kiếm Tiêu Giác Tung mà không gặt hái được kết quả gì,tưởng chừng Tiêu
Giác Tung đã chết.Nay Tiêu Giác Tung thình lình xuất hiện,làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Hữu Ninh đế,khiến Hữu Ninh đế chịu
tổn thất nặng nề,chỉ hận không thể nhanh chóng bắt được Tiêu Giác Tung rồi cho ngũ mã phanh thấy ngay tại chỗ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi