CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Công chúa, Thổ Phồn vương đang lâm bệnh nặng, đệ đệ của công chúa còn nhỏ tuổi, lại chẳng có chí hướng cao xa,
vương quyền của Thổ Phồ1n đang
lung lay, đương nhiên các người cần hòa thân với nước ta để củng cố vương quyền, loại bỏ đại luận*” Tiêu Hoa
Ung lạnh 0nhạt nói.
(*) Tể tướng theo cách gọi của người Thổ Phồn.
Nghiêu Tây công chúa tái mặt, bệnh tình của phụ vương nàng t1a được em rất kỹ, đến cả gia tộc Hạ Trát đang nắm
quyền tại Thổ Phồn cũng không tài nào xác định được tính thật giả của chuyện này, t2ạm thời không dám hành
động thiếu suy nghĩ.
Cuối năm ngoái, Thổ Phồn cầu hôn công chúa thiên triều không thành, đầu đuôi cớ s6ự là do Đột Quyết vương tử
sát hại công chúa. Phụ vương nàng ta không dám tỏ ra quá mức thiết tha, sợ gia tộc Hạ Trát nghi ngờ, hơn n9ữa
đầu năm nay bệnh tình của phụ vương nàng ta khởi sắc hơn nên cũng không phải vội.
Nào ngờ đầu gần đây bệnh tình của phụ vương nàng ta đột ngột trở nặng, buộc phải suy xét đến chuyện hòa thân
lần nữa. Đã không thể cưới công chúa thiên triều, bọn họ đành gả công chúa của mình.
Thay vì ở lại Thổ Phồn và bị gia tộc Hạ Trát lăm le nhòm ngó, Nghiêu Tây thà lặn lội đến thiên triều với sứ mệnh
của vương tộc trên vai, huống chi nơi đây còn có lang quân nàng ta mong nhớ. Khi ấy, Nghiêu Tây không hề hay
biết thân phận của Tiêu Hoa Ung, chỉ đoán hằn hắn là người phú quý, có thể là thuộc một gia tộc quyền quý nào đó
tại Kinh đô, vì nếu là hoàng tử thì không thể tùy tiện đi sứ nước khác được, ngộ nhỡ có sơ sẩy gì sẽ dẫn đến xung
đột giữa hai nước. Bởi vậy, Nghiêu Tây chưa từng có hi vọng xa vời rằng Tiêu Hoa Ung là Thái tử.
Khi thấy Tiêu Hoa Ung đứng đầu chư vị hoàng tử trong bữa tiệc chào mừng, tim Nghiêu Tây đập rộn ràng vì
mừng rỡ, không tài nào kiềm chế được.
Nàng ta cảm thấy mình và hắn đúng là có duyên.
Hoàng tử bình thường mà muốn cưới nàng ta thì còn phải đánh đổi nhiều thứ, nhưng Thái tử lại khác, hắn là trữ
quân. Hôm qua, nàng ta đã nghe ngóng được nhiều chuyện về đến Tiêu Hoa Ung, chủ yếu liên quan đến Thẩm Hi
Hòa. Càng nghe, nàng ta càng cầm lòng chẳng đặng.
“Thổ Phồn có binh mã hùng mạnh, điện hạ cưới ta về Đông cũng chẳng khác nào như hổ thêm cánh, vậy không tốt
à?” Nghiêu Tây thắc mắc, chẳng phải nam nhân luôn thích có cả giang sơn lẫn mỹ nhân hay sao?
Nàng ta tự nhận mình là bậc mỹ nhân hiếm có, cưới nàng ta tương đương có được một nửa vương quốc Thổ Phồn,
bởi lẽ a đệ luôn nghe lời nàng ta, sau này chắc chắn Thổ Phồn sẽ trung thành hết mực với thiên triều.
Tiên đế hoang đàng, không màng triều chính, đối nội chẳng ra gì mà đối ngoại còn tệ hơn. Trong thời kỳ trị Vì của
Tiên đế, bốn đạo An Tây bị địch chiếm hai lần, may mà sau này có Thẩm Nhạc Sơn đoạt lại.
Sự tồn tại của Tây Bắc quân là mối đe dọa đối với cả Đột Quyết lẫn Thổ Phồn, bởi vậy nên Hữu Ninh đế chưa dám
tùy tiện ra tay với Thẩm Nhạc Sơn mà phải bí mật huấn luyện Thần Dũng quân để từ từ thay thế Tây Bắc quân, kéo
giang sơn lại rơi vào tay giặc.
Năm ấy, Thổ Phồn hùng mạnh đến mức có thể khiến Hữu Ninh đế chỉ biết trơ mắt nhìn người mình yêu đi hóa
thân trong đau khổ, dù nay nội bộ có dấu hiệu rạn nứt nhưng muốn công chiếm Thổ Phồn cũng không phải chuyện
ngày một ngày hai.
“Hổ là chúa sơn lâm, giang sơn của nó là rừng cây chứ không phải bầu trời, nó không mơ mộng có thể bay lượn
trên trời thì cần đôi cánh làm gì?” Tiêu Hoa Ung hờ hững đáp, “Nếu công chúa ngoan ngoãn đợi đến lúc gả chồng
thì dù có gả cho ai, chỉ cần an phận thủ thường, cô và bệ hạ sẽ không khó dễ công chúa và Thổ Phồn, chắc chắn bệ
hạ sẽ ủng hộ lệnh để giành được vương vị.
Nhưng nếu công chúa có những suy nghĩ không nên có. Cô có thể khiến Đột Quyết vương tử có đi mà không có về
thì cũng có thể khiến Thổ Phồn công chúa chết đi chẳng ai hay”
Nghiêu Tây biến sắc, nhìn Tiêu Hoa Ung với vẻ hoảng sợ.
Thật ra, nàng ta từng nghe được nhiều tin đồn về Đột Quyết vương tử, ngẫm lại thì hồi đầu năm Đột Quyết vương
tử cũng từng nói hắn ta đã có lần gặp Tiêu Hoa Ung. Xem ra, hắn ta cũng biết được bộ mặt thật của Tiêu Hoa Ung
giống nàng ta, do đó mới bị Tiêu Hoa Ung diệt khẩu.
Nhằm tránh xảy ra chiến tranh giữa hai nước, Tiêu Hoa Ung bèn dàn dựng để Đột Quyết vương tử biến thành một
tên sát nhân đang lẩn trốn, mà nạn nhân của hắn ta lại là công chúa, có thể nói là hết sức tài tình. Vốn dĩ Nghiêu
Tây đoán được phần nào rằng Đột Quyết vương tử rất có khả năng đã gặp nạn, và Tiêu Hoa Ung có dính dáng
trong vụ này, thế nên nàng ta mới chữa cháy theo ý Tiêu Hoa Ung trong buổi tiệc vì sợ Tiêu Hoa Ung ra tay với
mình.
Dù vậy, khi nghe Tiêu Hoa Ung thừa nhận chuyện này, nàng ta vẫn sợ thót tim.
Tiêu Hoa Ung không nhìn Nghiêu Tây công chúa nữa mà đứng dậy, đi ra ngoài hiên rồi dặn Thiên Viên: “Một khắc
nữa đưa công chúa ra khỏi Đông cung.”


Tiêu Hoa Ung không hạ thấp giọng nên Nghiêu Tây công chúa ngồi trong phòng cũng nghe được rõ mồn một.
Nàng ta không biết vì sao Tiêu Hoa Ung lại muốn giữ mình lại đây thêm một lát nhưng cũng không dám hỏi, đành
ngồi trơ ra đó một khắc, sau đó được Thiên Viên tiễn đi.
“Bẩm điện hạ, đã tiễn công chúa đi rồi ạ.” Thiên Viên bẩm báo.
Tiêu Hoa Ung “à” một tiếng, không nói gì thêm.
Thiên Viên lại nói tiếp: “Thuộc hạ đã cho người loan tin Nghiêu Tây công chúa đến Đông cung và ngồi chơi chừng
một khắc rồi, chắc chắn quận chúa sẽ biết”
“Nhiều chuyện” Tiêu Hoa Ung lườm Thiên Viên.
Thiên Viên cúi đầu, nghĩ bụng rõ ràng điện hạ muốn mình đưa tin cho quận chúa, chứ không thì giữ Nghiêu Tây
công chúa thêm một khắc làm gì?
Người ta thường nói nữ lang là chúa nói không là có, nhưng hắn thấy trường hợp của điện hạ và quận chúa thì
ngược lại, điện hạ mới là người hay nói lời dối lòng, lạ nhi?
Thiên Viên chẳng thể hiểu nổi, mà Thẩm Hi Hòa cũng thế. Trưa hôm sau, nàng nghe người trong cung báo rằng
Nghiêu Tây công chúa đến Đông cung và ở chơi khá lâu, còn trò chuyện vui vẻ với Thái tử điện hạ.
Nghe xong, Thẩm Hi Hòa cúi đầu tiếp tục điều chế hương. Thỉnh thoảng, nàng sẽ điều chế ít hương liệu đưa đến
Độc Hoạt Lâu, nếu được ưa chuộng thì sẽ giao công thức cho Hồng Ngọc, để nàng ta đốc thúc các nương tử điều
chế hương trong tiệm gấp rút chế tạo.
“Quận chúa, có phải vị công chúa này muốn gả cho Thái tử điện hạ không nhỉ?” Thẩm Hi Hòa vẫn bình tĩnh, Hồng
Ngọc lại sốt ruột.
Nàng ta cực lực ủng hộ quận chúa gả cho Thái tử điện hạ, cảm thấy hai người hết sức xứng đôi. Hôn lễ sắp đến rồi,
Hồng Ngọc hi vọng đừng có trục trặc gì.
“Nàng ta có muốn gả thì Thái tử điện hạ phải đồng ý cưới mới được” Thẩm Hi Hòa chẳng buồn ngẩng đầu lên,
chuyên chú mài hương liệu thành bột.
“Nhỡ nàng ta xin bệ hạ tứ hôn thì sao?” Hồng Ngọc lo lắng.
Dù gì Nghiêu Tây cũng là công chúa, nếu nàng ta bất chấp danh phận, khăng khăng làm lương đệ của Thái tử điện
hạ, có khi Hữu Ninh đế sẽ đồng ý cũng nên. Cùng lắm thì Hữu Ninh đế sẽ để công chúa Nghiêu Tây gả vào Đông
cung muộn hơn Thẩm Hi Hòa tầm nửa năm, xem như giữ gìn thể diện cho Thẩm Hi Hòa.
Quan trọng hơn hết, Thổ Phồn và Tây Bắc thường có xung đột, vương thất Thổ Phồn nhiều lần thua trận bởi tay
vương gia, phỏng chừng Thổ Phồn công chúa và quận chúa khó mà chung sống hòa thuận với nhau được, Hữu
Ninh đế mừng còn không kịp nữa là.


“Xét về công,đến em còn biết ta và nàng ta không thể hòa thuận,chẳng lẽ Thái tử điện hạ lại không biết?Sao hơn có thể khoanh tay
đứng nhìn chuyện này diễn ra?”Thẩm Hi Hòa nhìn các nha hoàn với vẻ bất đắc dĩ,cả bọn toàn người lanh lợi mà sao riêng chuyện
này lại mãi không hiểu cơ chứ.“Dù bệ hạ khăng khăng ép cưới,Thái tử điện hạ của các em cũng sẽ có cách thôi.Phàm chuyện gì hắn
không muốn,không ai có thể ép buộc được hắn cả.”
Xét về tư,Tiêu Hoa Ung từng hứa hẹn cả đời chỉ có một mình nàng.Tuy Thẩm Hi Hòa không tin lời hứa ấy sẽ mãi mãi không đổi
thay,nhưng với phẩm hạnh của hắn,không đến mức thất hứa nhanh như vậy.
“Sao quận chúa lại nói Thái tử điện hạ của các em nữa rồi,chúng em nghe mà đau lòng biết mấy”Bích Ngọc giận dỗi.
Lần nào bọn họ sốt ruột vì chuyện của quận chúa và Thái tử điện hạ,quận chúa lại nói thế,giễu rằng bọn họ thiên vị Thái tử,quá là
oan Thị Kính,bọn họ luôn trung thành với quận chúa mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi