Vị di mẫu mà Tiêu Hoa Ung nhắc đến chính là tỷ muội của hoàng hậu quá cố, mẫu thân trên danh nghĩa của hắn,
cũng là người mà Hữu Ninh đế yêu.
“Bao năm nay, chẳng lẽ không có ai tìm cách bắt chước bà ta để được bệ hạ sủng ái ư?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc.
“Có chứ” Tiêu Hoa Ung gật đầu0, “Người có dung mạo tương tự chỉ có thể khiến bệ hạ liếc mắt thêm vài lần, còn
nếu tính tình có nét tương đồng thì có thể khiến bệ hạ nhớ kỹ người1 đó.”
Nhưng chưa ai thành công.
Thẩm Hi Hòa cụp mắt: “Trước kia chưa thành công là vì người trong lòng của bệ hạ còn sống, nhưng gi2ờ bà ta đã
không còn trên cõi đời này”
“Đó là lý do thứ nhất” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung thoáng hiện ý cười, “Thứ hai, ưu thế của Nghiêu Tây công6 chúa
không phải là bắt chước người khác. Giá chung quy vẫn là giả, giấc mộng có đẹp đến mấy rồi cũng phải tỉnh lại. Ưu
thế của nàng ta là hơn mười9 năm cùng chung sống dưới một mái nhà với người kia trong quá khứ.”
Nghiêu Tây công chúa không cần bắt chước người đó, trở thành thế thân của bà ta. Kẻ thể thân chẳng bao giờ có
được kết cục tốt đẹp cả. Nghiêu Tây công chúa chỉ cần thường xuyên nhắc đến những ngày tháng ở Thổ Phồn của
bà ta đã đủ để Hữu Ninh đế thương nhớ đêm ngày, từ đó muốn giữ Nghiêu Tây công chúa bên mình.
Dù không có tình yêu nam nữ, miễn là Nghiêu Tây công chúa đủ chân thành, Hữu Ninh đế sẽ che chở cho nàng ta;
nếu nàng ta đủ thông minh còn có thể nhòm ngó hành tung của Hữu Ninh đế.
Nghiêu Tây công chúa cũng không mơ mộng về tình yêu, mong muốn lớn nhất của nàng ta là Thổ Phồn được yên
bình, đệ đệ ngồi vững trên vương vị. Sau buổi trò chuyện ngắn ngủi hôm qua, Thẩm Hi Hòa có thể nhận thấy điều
đó.
Thẩm Hi Hòa thấy mưu kế này rất ổn, nhưng nàng phải nhắc nhở Nghiêu Tây công chúa một phen mới được.
Đương nhiên, Thẩm Hi Hòa sẽ không đích thân tìm gặp nàng ta. Mọi hành động của Nghiêu Tây công chúa đều bị
Hữu Ninh đế để mắt. Ông ta không nghi ngờ gì khi thấy Nghiêu Tây công chúa đến quận chúa phủ tìm Thẩm Hi
Hòa là vì cho rằng Nghiêu Tây công chúa muốn gả vào Đông cung, nên mới đeo bám Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa
Ung như thế. Ngược lại, Thẩm Hi Hòa mà chủ động tìm gặp nàng ta, thế nào Hữu Ninh đế cùng sinh nghi. Nếu
Nghiêu Tây công chúa có gì thay đổi ngay sau đó, lòng nghi ngờ của Hữu Ninh đế sẽ càng mãnh liệt.
Hai ngày sau là lễ cập kê của Thẩm Anh Nhược, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An không được đặc cách vào Kinh,
Thẩm Hi Hòa là người thân duy nhất có thể tham dự, đương nhiên không thể vắng mặt.
Thẩm Hi Hòa từng nói sẽ không để người khác khinh thường Thẩm Anh Nhược, dù gì nàng ta cũng là con gái của
Thẩm gia, đáng được hưởng quyền lợi này.
Thẩm Hi Hòa chuẩn bị quà mừng hậu hĩnh theo đúng quy củ. Nàng chỉ có có mặt là được, mọi chuyện đã có người
trong cung xử lý. Lễ cập kê của Thẩm Anh Nhược rất long trọng, bởi lẽ nàng ta không chỉ có một người phụ thân
nắm binh quyền mà còn có một tỷ tỷ sắp thành Thái tử phi, bản thân cũng là huyện chủ được Hữu Ninh đế sủng ái.
Người xướng lễ cho Thẩm Anh Nhược là Bình Lăng công chúa.
Nhân buổi lễ hôm nay, Thẩm Hi Hòa gặp được Nghiêu Tây công chúa. Thoạt đầu, nàng không định bắt chuyện với
nàng ta, nhưng nàng ta chủ động hẹn gặp nàng, Thẩm Hi Hòa nghe tỳ nữ của nàng ta nhắn vậy thì quyết định đến
gặp.
Dù Thẩm Hi Hòa chỉ sống trong Thẩm phủ một thời gian ngắn nhưng vẫn quen cửa quen nẻo hơn Nghiêu Tây
công chúa, bèn chọn địa điểm rồi báo Bích Ngọc đi đón Nghiêu Tây công chúa, còn mình đến đó trước. Chẳng mấy
chốc, Nghiêu Tây công chúa đã đến.
“Ta nhận lời quận chúa, nhưng quận chúa phải nói ta biết, ta cần làm gì để được bệ hạ ưu ái” Hai ngày nay, Nghiêu
Tây công chúa đã suy nghĩ rất nhiều, còn bàn bạc với tâm phúc, sau cùng kết luận đề nghị của Thẩm Hi Hòa chính
là biện pháp có lợi nhất với mình.
Trở thành nữ nhân của Hữu Ninh đế có thể khiến gia tộc Hạ Trát phải kiêng dè ngay từ bây giờ, củng cố vương vị
của đệ đệ, dù sao thời gian của phụ vương nàng ta không còn nhiều.
Về sau, nàng ta có thể xem xét thời thế, nếu Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa giữ vững ưu thế, đương nhiên nàng ta
sẽ tiếp tục hợp tác lâu dài với hai người họ, còn nếu phu thê hai người có dấu hiệu thất bại, miễn là nàng ta nắm
trong tay một ít tin tức cơ mật của Hữu Ninh đế thì ngại gì không tìm được đồng minh mới.
Đằng nào nàng ta cũng là người được lợi.
“Ưu thế lớn nhất của công chúa.” Ngay từ đầu, Thẩm Hi Hòa đã biết Nghiêu Tây công chúa sẽ không từ chối đề
nghị của mình, bèn kể về vị giai nhân kia cho Nghiêu Tây công chúa nghe.
“Vương hậu… Thoạt đầu, Nghiêu Tây công chúa hơi ngạc nhiên, sau đó liền bừng tỉnh, “Thì ra là thế.”
Hai mươi năm trước, Thổ Phồn từng có ý định xâm lược thiên triều, khi ấy vốn đang loạn trong giặc ngoài, mà Thổ
Phồn lại hùng mạnh chưa từng có, có điều phụ vương của Nghiêu Tây công chúa đối đầu với Thẩm Nhạc Sơn lúc
thắng lúc thua nên có phần kiêng kỵ.
Một nguyên nhân khác là phụ vương nàng ta say mê một nữ tử Trung Nguyên. Nghiêu Tây công chúa am hiểu văn
hóa người Hán như vậy cũng là do người phụ nữ này ảnh hưởng. Thật ra, nếu vương hậu có con cái, chưa chắc
nàng ta và đệ đệ đã được sinh ra trên đời.
Phụ vương nàng ta yêu vương hậu đến mức nói gì nghe nấy, từ khi cưới bà ta thì chẳng ngó ngàng gì đến những
người phụ nữ khác. Vương hậu thông minh, khéo đối nhân xử thế, dù cả hoàng cung đều biết phụ vương say mê
vương hậu nhưng lại chẳng ai ghen tị, trái lại còn tranh nhau lấy lòng vương hậu.
Mẫu thân nàng ta chính là người được lòng vương hậu nhất, thậm chí còn đưa nàng ta cho vương hậu nuôi nấng để
lấy lòng.
Vương hậu cũng thương yêu nàng ta, nhờ vậy nên nàng ta mới được phụ vương cưng chiều. Khi vương hậu qua
đời, sức khỏe phụ vương sa sút chỉ sau một đêm, từ đó bệnh liệt giường, đến nay chẳng còn bao nhiêu thời gian.
“Quận chúa, cô có biết trong lúc lâm chung, bà ấy đã nhờ ta thiêu hủy một tấm da dê không?” Ánh mắt Nghiêu Tây
công chúa có phần đờ đẫn thất thần, dường như đang chìm đắm trong hồi ức, “Ta tò mò nhìn trộm, thì ra là bản đồ
bố phòng quân sự của Thổ Phồn”
Hẳn là vương hậu định đưa tấm bản đồ ấy cho Hữu Ninh đế trước lúc lâm chung. Thật ra, nếu bà ta muốn đưa thứ
gì về thiên triều không khó, vì phụ vương chưa từng đề phòng bà ta, nhưng trong giây phút cuối đời, bà ta lại
quyết định thiêu hủy nó, có lẽ vì cảm động trước tấm chân tình phụ vương dành cho mình.
Thẩm Hi Hòa lặng thinh, không có hứng thú với yêu hận tình thù của người khác.
Nghiêu Tây công chúa hoàn hồn, không tiếp tục đề tài này nữa: “Đa tạ quận chúa đã bày mưu tính kế cho ta.”
“Công chúa” Thẩm Hi Hòa không thể không nhắc nhở nàng ta, “Mọi chuyện một vừa hai phải thôi, không có người
cha nào muốn cưới một người phụ nữ phải lòng con trai mình”
Sở dĩ Thẩm Hi Hòa đề nghị Nghiêu Tây công chúa thổ lộ trước mặt mọi người là để thỏa mãn tâm lý hư vinh của
đàn ông, đồng thời đảm bảo Nghiêu Tây công chúa đạt được mục đích, tuy Hữu Ninh đế có thể nghi ngờ nhưng
sau này thời gian còn dài, Nghiêu Tây công chúa từ từ tìm cách khiến ông ta buông lỏng cảnh giác cũng không
muộn.
Làm theo đề nghị của Tiêu Hoa Ung sẽ ít rắc rối hơn nhiều. Một khi Hữu Ninh đế nảy sinh ý định nạp Nghiêu Tây
công chúa làm phi tử thì sẽ không thăm dò gì nhiều, những giai đoạn trước đó đòi hỏi Nghiêu Tây công chúa phải
tự cân nhắc chừng mực, không thể sơ suất.
Nàng ta phải tỏ thái độ rằng mình một lòng muốn gả cho hoàng tử,không hề nghĩ đến việc gả cho Hữu Ninh đế,nhưng cũng không
được để Hữu Ninh đế cảm thấy nàng ta chung tình với một hoàng tử nào đó,bằng không Hữu Ninh đế sẽ không rung động trước nàng
ta.
Nghiêu Tây công chúa nhìn Thẩm Hi Hòa chăm chú,nữ lang trước mặt nàng ta quá am hiểu cách khống chế lòng người.
“Vậy thì mong quận chúa giúp ta một phen”
Nàng ta không thể đột ngột đổi mục tiêu trong khi không gặp phải chướng ngại gì được,làm vậy quá gượng ép.