Tiêu Trường Phong tuân theo đạo nghĩa, trong vòng một năm kể tiếp không bàn chuyện cưới xin, đến năm ngoái
thì phụ vương hắn lại qua1 đời. Thân là con trai, đương nhiên hắn phải để tang, dù đã từng để tang một lần khi
phụ vương hắn giá chết.
“Tùy nó đi” Th0ẩm Anh Nhược có muốn gả cho hoàng tử đi nữa thì Thẩm Hi Hòa cũng mặc kệ. Nàng ta toàn
quyền quyết định hôn sự của bản thân, Thẩm ph1ủ sẽ chuẩn bị của hồi môn theo đúng lễ chế, đồng thời giao lại
toàn bộ của hồi môn của Tiêu thị cho nàng ta. Cuộc sống hôn nhân của2 nàng ta tốt xấu thế nào đều là do nàng ta tự
chọn.
Tiêu Hoa Ung nhìn Thẩm Hi Hòa, dù nàng không bận tâm đến Thẩm Anh Nhược6 nhưng nếu sau này nàng ta có
khó khăn gì, thà giấu giếm thì thôi, chứ một khi đã nhờ vả thì Thẩm Hi Hòa sẽ không làm ngơ, bởi vì n9àng ta họ
Thẩm. Thậm chí cho dù nàng ta không lên tiếng xin giúp đỡ nhưng nếu bị nhà chồng khi dễ quá đáng thì Thẩm Hi
Hòa cũng sẽ không bỏ mặc. Đã vậy, thà sắp xếp cho Thẩm Anh Nhược một vị phu quân đáng tin cậy ngay từ đầu.
“A Hành cũng là một đối tượng tốt, là Giải Nguyên năm nay, sang năm thế nào cũng được đề tên trên bảng vàng,
tiền đồ xán lạn” Tiêu Hoa Ung nói.
Tiêu Phủ Hành là con trai của Nhữ Dương trưởng công chúa và Vi phò mã quá cố. Vi phò mã bị xử trảm trong vụ
án Yên Chi, còn Nhữ Dương trưởng công chúa nhờ dâng lên một món tiền khổng lồ đủ để lấp đầy quốc khố nên
được phán ly hôn, hai huynh muội Tiêu Phủ Hành cũng đổi từ họ Vi sang họ Tiêu.
“Ta biết hắn là người của điện hạ, nếu điện hạ làm mai thì chắc chắn hắn sẽ đối tốt với Thẩm Anh Nhược” Thẩm Hi
Hòa khẽ lắc đầu, “Tuy ta cho rằng tình yêu không quan trọng gì nhưng không phải ai cũng giống ta, người mà
chúng ta thấy là tốt thì chưa chắc nó đã thấy vậy. Ta không muốn nó hiểu lầm rằng ta thích can thiệp vào chuyện
của nó, cũng không thể ép buộc tâm phúc của điện hạ được”
Nụ cười trên mặt Tiêu Hoa Ung dần mờ đi, sắc mặt cứng đờ: “Tình yêu không quan trọng gì sao?”
Ảnh mắt hắn vẫn còn chút ý cười sáng sủa đọng lại, nhưng lại ẩn hiện vẻ lạnh lùng trong đó.
Thẩm Hi Hòa sực nhận ra, hình như lời mình vừa nói khiến hắn khó chịu. Tiêu Hoa Ung vẫn luôn muốn kéo nàng
vào bể tình nhưng nàng không muốn. Đến nay, nàng vẫn cho rằng tình yêu là thứ không đáng kể, có cũng được mà
không cũng được.
Nàng biết mình mà nói vậy, thể nào Tiêu Hoa Ung cũng giận dỗi cho mà xem, đành im lặng chốc lát rồi nói: “Tình
yêu không quan trọng, nhưng điện hạ rất quan trọng đối với ta”
Tiêu Hoa Ung lặng thinh, ý cười dần lan rộng trên mặt, dịu dàng cất tiếng: “Nàng lại dỗ ngọt ta nữa rồi.”
Không phải lừa gạt mà là chiều theo.
“Điện hạ thích thể mà?” Thẩm Hi Hòa uyển chuyển thừa nhận.
Nàng không nói dối. Nàng phát hiện vị trí của Tiêu Hoa Ung trong lòng mình ngày càng trọng yếu, nhưng lại
không liên quan gì đến tình yêu nam nữ nồng nàn thắm thiết, một ngày không gặp như cách ba thu.
Nàng sẽ bận tâm đến cảm xúc của Tiêu Hoa Ung, sẽ bằng lòng bao dung tính xấu của hắn, chiều theo thói quen của
hắn. Nhưng nàng không có cảm giác thiết tha muốn gặp hắn mọi nơi mọi lúc, cũng không ỷ lại hắn trong mọi
chuyện. Nếu hắn đi xa, nàng sẽ không nhung nhớ đến mức mất ăn mất ngủ, vì hắn mà bồn chồn trong da.
“Thích chứ, nếu trong lòng U U có ta, sao ta không vui cho được?” Tiêu Hoa Ung mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt rực
rỡ.
Thẩm Hi Hòa cũng cười nhưng là với vẻ bất đắc dĩ.
Hai người bỏ qua chuyện này mà nói sang chuyện khác. Tiêu Hoa Ung có chừng mực, dù không hài lòng với câu
trả lời của Thẩm Hi Hòa nhưng hắn không vội nhất thời. Hắn biết mình có địa vị quan trọng trong lòng nàng
nhưng cũng không phải là quá quan trọng.
Có điều như thể cũng không sao, thời gian còn dài, hai người họ sắp thành hôn. Sau này, hắn còn nhiều thời gian
chiếm lấy trái tim nàng, từng bước từng bước một.
Thẩm Hi Hòa về đến quận chúa phủ, không ngờ lại thấy Thẩm Anh Nhược đến tìm. Thẩm Hi Hòa mời Thẩm Anh
Nhược vào, thấy nàng ta cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi bèn đi thẳng vào đề: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng
ngại.”
“Hôm qua ta nhận được quà cập kê phụ thân gửi, phụ thân còn nhờ người ta gửi lời nhắn cho ta, nói về hôn sự của
ta.” Thẩm Anh Nhược chậm rãi lên tiếng, “Ta không biết phụ thân có ý thể nào nên đến hỏi a tỷ, có phải phụ thân
đang ngóng trông ta sớm gả chồng không?”
Nghe xong, Thẩm Hi Hòa lặng thinh một chốc rồi mới nghiêm nghị nói: “Cô có nghĩ rồi, cô là con gái của Thẩm gia,
nay đã cập kê thì đương nhiên phụ thân sẽ nhắc đến chuyện hôn sự. Nếu cô vừa ý ai thì cứ nói với phụ thân. Phụ
thân sẽ không tác động đến hôn sự của cô, chỉ cần có thích là được, không quan trọng thân phận.”
Nghe vậy, Thẩm Anh Nhược cụp mắt, mãi không lên tiếng.
Thẩm Hi Hòa vẫn kiên nhẫn, không chủ động hỏi han, lặng lẽ nhấp ngụm trà.
Có lẽ Thẩm Anh Nhược cũng thấy bầu không khí tĩnh lặng này quá mất tự nhiên nên lại nói: “Ta… nếu ta mãi
không chịu thành hôn, liệu phụ thân có chê ta không?”
Thẩm Hi Hòa nhìn Thẩm Anh Nhược với vẻ khó hiểu, chợt nhớ ra nàng ta chưa từng chung sống bên Thẩm Nhạc
Sơn nên không hiểu cách làm người của ông cũng là lẽ thường, mà trong Kinh thì làm gì có nữ lang nào lớn tuổi
còn chưa thành hôn? Không những biến bản thân thành trò cười mà cả nhà cũng bị người ta bàn tán.
“Vì sao cô không muốn thành hôn?” Thẩm Hi Hòa không trả lời mà hỏi lại.
Thẩm Anh Nhược cúi đầu, vặn xoắn khăn tay hồi lâu mới nói: “Ta… ta không muốn bị bao vây nơi hậu trạch, không
muốn hầu hạ cha mẹ chồng, không muốn làm phu nhân”
Nàng ta ghét bị trói buộc, bao năm nay chưa từng bị ai quản thúc, nhưng một khi thành hôn thì sẽ có thêm thân
phận nữa bên cạnh thân phận con gái Thẩm gia, có những việc dù không thích nhưng vẫn phải nhẫn nhịn mà làm,
kéo lại ảnh hưởng đến thanh danh gia tộc.
Sống như vậy thì còn ý nghĩa gì.
Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, ngỏ ý đã biết: “Cô cứ yên tâm, dù cả đời không thành hôn cũng được.”
Thẩm Hi Hòa và Thẩm Nhạc Sơn đều có quan điểm khá thoáng, còn Thẩm Vân An vốn đã xem Thẩm Anh Nhược
như không tồn tại.
Cặp mắt hạnh của Thẩm Anh Nhược vụt sáng trong thoáng chốc, hớn hở làm lễ với Thẩm Hi Hòa: “Ta… ta xin cáo
lui”
Thẩm Anh Nhược biết Thẩm Hi Hòa không thích gặp mình nên sau khi có được câu trả lời bèn cáo từ, không để
Thẩm Hi Hòa chướng mắt.
Từ hôm đó trở đi, nhiều người tìm đến quận chúa phủ để nghe ngóng về hôn sự của Thẩm Anh Nhược nhưng đều
bị Thẩm Hi Hòa từ chối. Mục đích của Thẩm Anh Nhược chính là đây, nàng ta mà không tỏ rõ thái độ, thế nào
Thẩm Hi Hòa cũng sẽ để bọn họ đến Thẩm phủ để nàng ta tự lựa chọn.
Thẩm Hi Hòa từ chối nhiều lần, dần dần mọi người cũng hiểu Thẩm gia chưa vội làm mai cho Thẩm Anh Nhược,
chuyện cầu hôn xem như tạm gác lại.
Nghiêu Tây công chúa thường đến quận chúa phủ hoặc Đông cung, nhiều lần bị đóng sập cửa ngay trước mặt cũng
không để ý. Nửa tháng trôi qua, một ngày nọ, Nghiêu Tây công chúa lại đến quận chúa phủ, không ngờ bị người ta
bắt cóc, tìm khắp nơi không thấy đâu, Hữu Ninh đế bèn phái Kim Ngô vệ đi tìm.
“Thật ra,cô không cần phải chịu khổ thế này”Thẩm Hi Hòa nói với Nghiêu Tây công chúa.Bọn họ đangởvùng ven đô.
“Đã là diễn trò thì phải diễn cho giống thật,bệ hạ mới tin được chứ.”Nghiêu Tây công chúa ngừng một chút rồi mim cười bí hiểm,
“Ta cũng muốn nhận đây tìm hiểu xem địa vị của mình trong lòng bệ hạ là thế nào?
Nửa tháng nay,nàng ta đến quận chúa phủ và Đông cũng chỉ là làm cho có,bao nhiêu tâm tư đều dồn hết lên Hữu Ninh đế.
Đã nói đến nước này,Thẩm Hi Hòa không nhiều lời nữa mà liếc mắt ra hiệu cho Mặc Ngọc.Mặc Ngọc bèn treo Nghiêu Tây công
chúa vốn đã bị trói nghiện lên cây.