Thẩm Vân An có linh cảm mình mà hỏi, Tiết Cẩn Kiều sẽ trả lời “phải” không hề do dự.
“Chắc là nhờ có muội muội thật rồi” Thẩm Vân 1An quệt mũi, bật cười tự nhủ.
Hắn nhìn theo hướng đoàn xe vừa đi khuất rồi quay đầu ngựa trở về.
Cuối tháng Chạp, gần đến0 Tết, Thẩm Hi Hòa được tin Thẩm Vân An sắp vào thành. Cũng như năm ngoái, khi
ngày hẹn đến, Thẩm Hi Hòa ra cổng thành đứng đợi từ sáng sớ1m. Nàng đợi được một lúc, chợt nghe có tiếng vó
ngựa dồn dập, Thẩm Hi Hòa vội quay sang nhìn về hướng đó.
Trong gió tuyết ngợp tr2ời, bóng người dần rõ ràng trước mắt. Người đàn ông cao lớn cưỡi ngựa đi đầu chính là
Thẩm Nhạc Sơn. Thân hình ông vạm vỡ như gấu, khí th6ế bừng bừng, ánh mắt sắc bén, sáng quắc như tuyết.
“Phụ thân!” Thẩm Hi Hòa chạy ù đến bên Thẩm Nhạc Sơn. Thẩm Nhạc Sơn tung mình 9xuống ngựa, nhanh chân
chạy đến, sợ con gái vấp ngã.
Nhưng có người còn nhanh hơn ông, chạy lướt qua mặt Thẩm Nhạc Sơn như một cơn gió, nhào tới ôm chầm lấy
Thẩm Hi Hòa.
Mãi đến khi bị Tiết Cẩn Kiều ôm ghì lấy, Thẩm Hi Hòa vẫn còn ngớ người, nhìn chằm chằm Thẩm Nhạc Sơn đang
đứng dang rộng hai tay sau lưng Tiết Cẩn Kiều.
“A tý, Kiều Kiều nhớ tỷ quá, nhớ chết được!” Tiết Cần Kiều không chỉ ôm Thẩm Hi Hòa mà còn không ngừng dụi
đầu vào lòng nàng.
Thẩm Hi Hòa ngẩn người trong thoáng chốc, thấy Thẩm Nhạc Sơn vẫn còn cứng đờ giữa trời tuyết thì không khỏi
buồn cười. Nàng ôm lấy Tiết Cần Kiều, vỗ lưng nàng ta: “Ta cũng rất nhớ Kiều Kiều”
“A tỷ, ta mang cho tỷ nhiều quà lắm” Tiết Cẩn Kiều nắm tay Thẩm Hi Hòa, kéo nàng đi về phía trước, “Ngoài này
gió lớn, tuyết lại rơi dày, tỷ mau vào đây tránh gió, ngộ nhỡ cảm lạnh thì sao?”
Thẩm Hi Hòa cứ thể bị Tiết Cần Kiều lôi đi. Nàng ngoái đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Nhạc Sơn đứng chống nạnh
giữa trời tuyết. Mặt mày ông sa sầm, muốn giận mà không được.
“Kiều Kiều!” Tiết Hoành từ đằng sau chạy tới, thấy Tiết Cần Kiều kéo Thẩm Hi Hòa chạy biển bèn quát lớn.
Tiết Cẩn Kiều nghe như gió thoảng bên tai. Bây giờ nàng ta cũng là người Thẩm gia, việc gì phải khách khí với cha
chồng nữa. Nàng ta đến Thẩm gia vì muốn a tỷ thuộc về mình cơ mà, rốt cuộc cũng có thể đường hoàng thân thiết
với a tỷ rồi, hơn nữa a tỷ cũng không bài xích mình, làm Tiết Cẩn Kiều mừng rơn.
Vả lại… vả lại, a tỷ đã trưởng thành, sao có thể thân mật quá mức với phụ thân và huynh trưởng cơ chứ? Giờ đã có
nàng ta đây, thanh danh của a tỷ xem như được giữ gìn, đúng không?
Tiết Cẩn Kiều đắc ý quá đà, hoàn toàn quên mất nề nếp của dân Tây Bắc. Đương triều không còn giữ lại lệ cũ,
không quá đặt nặng vấn đề nam nữ đại phòng. Nếu có nguyên nhân hợp lý, con gái chưa xuất giá vẫn có thể có cử
chỉ thân mật với phụ thân hoặc huynh trưởng, miễn là không trái với lễ giáo thì cũng không sao.
Tiết Cẩn Điều kéo Thẩm Hi Hòa lên xe ngựa, hai người cùng ngồi một xe, Thẩm Nhạc Sơn cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Sau khi vào thành, Thẩm Nhạc Sơn cần tiến cung gặp Hữu Ninh đến trước, Tiết Cần Kiều không theo Tiết Hoành
về Tiết phủ mà cùng nàng về quận chúa phủ, ríu ra ríu rít kể Thẩm Hi Hòa nghe về quãng thời gian một năm nay
của nàng ta tại Tây Bắc, mãi đến khi Thẩm Nhạc Sơn về, nàng ta vẫn còn bám riết lấy Thẩm Hi Hòa.
Dùng bữa tối xong, Tiết Cần Kiều còn nói ngay trước mặt Thẩm Nhạc Sơn: “Tối nay con muốn ngủ chung phòng
với UU tỷ tỷ”
Dù gì Thẩm Nhạc Sơn cũng ngủ phòng khác nên không phản đối, miễn Thẩm Hi Hòa đồng ý là được. Điều khiến
ông không vui là Tiết Cần Kiều cứ như cái đuôi của Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa đi đâu cũng đi theo, hoàn toàn
không cho ông có cơ hội tâm sự với con gái.
Cuối cùng, Thẩm Nhạc Sơn không nhịn được nữa, ra lệnh cho Mặc Ngọc tống cổ Tiết Cẩn Kiều về Tiết phủ.
Mãi đến ngày Ba mươi Tết, Thẩm Nhạc Sơn mới có dịp ở riêng với Thẩm Hi Hòa. Năm ngoái, ông quay về Tây Bắc
khá sớm, năm nay có thể vào Kinh đón Tết cùng con gái, còn được ở lại đến tận tháng Ba, chờ sau khi Thẩm Hi Hòa
lại mặt mới đi là nhờ có Tiêu Hoa Ung thu xếp, bởi vậy ông thấy Tiêu Hoa Ung vừa mắt hơn đôi chút.
Nhưng vừa mắt thì vừa mắt, trong lúc hai cha con đang vui vẻ trò chuyện chờ đón giao thừa, thấy Tiêu Hoa Ung
lẻn vào phủ, chút thiện cảm vừa có được của Thẩm Nhạc Sơn bỗng bay biến.
“Điện hạ tự tiện rời cung trong đêm giao thừa mà không sợ bị bệ hạ biết à?” Thẩm Nhạc Sơn tỏ vẻ không chào đón
rõ mồn một.
“Cám ơn vương gia đã lo lắng nhưng ta đã sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ không khiến bệ hạ nghi ngờ” Tiêu Hoa
Ung khiêm tốn đáp, thái độ hết sức cung kính, ra dáng một vãn bối mẫu mực, “UU hẹn ta đến đây, nói là muốn nấu
bánh trôi cho ta.”
Thẩm Hi Hòa giật mình, lườm Tiêu Hoa Ung một cái. Hắn đúng là gan tày trời, trước mặt nàng mà cũng dám nói
lung tung. Nàng nói muốn hắn đến đây vào đêm giao thừa, muốn nấu bánh trôi cho hắn hồi nào cơ chứ?
Hắn dám chắc nàng sẽ giấu giếm giúp hắn chứ gì?
Thấy Thẩm Hi Hòa quắc mắt nhìn mình Tiêu Hoa Ung vẫn thản nhiên như không làm như Thẩm Hi Hòa muốn
nói sao cũng được, sống chết của hắn đều do nàng quyết định.
Thẩm Nhạc Sơn liếc Thẩm Hi Hòa với vẻ dò hỏi, Thẩm Hi Hòa bất giác bênh Tiêu Hoa Ung: “Thái tử điện hạ nói
chưa được ăn bánh trôi trong đêm giao thừa bao giờ, nên con mới mời Thái tử điện hạ đến đây.”
Thẩm Hi Hòa không quen nói dối, đây là lần đầu nàng nói dối Thẩm Nhạc Sơn, thái độ rất mất tự nhiên.
Có điều Thẩm Nhạc Sơn không nghi ngờ gì con gái, chỉ cho rằng nàng thẹn thùng.
Nhưng ông không tin Tiêu Hoa Ung: “Điện hạ thân phận cao quý, chẳng lẽ giao thừa lại không có bánh trôi mà ăn?
Đừng gạt U U như gạt trẻ con thế kia”
“Vương gia nói phải lắm, ta muốn được ăn bánh trôi do U U nấu nên mới lừa nàng, là ta sai” Tiêu Hoa Ung thẳng
thừng thừa nhận, còn không quên bày tỏ tình cảm với Thẩm Hi Hòa.
“Điện hạ nên sớm quay về cung thì hơn, đi đêm có ngày gặp ma, đừng vì nhất thời tùy hứng mà hỏng chuyện”
Thẩm Nhạc Sơn không muốn đôi co cùng người mồm mép như Tiêu Hoa Ung, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Tiêu Hoa Ung mặt dày vô cùng, nghiêm nghị nói: “Thật ra, tối nay ta đến đây là vì có chuyện muốn thương lượng
với vương gia, mong vương gia dời bước đến thư phòng.”
Thẩm Nhạc Sơn nhìn Tiêu Hoa Ung với vẻ hồ nghi, có chuyện gì mà phải giấu Thẩm Hi Hòa cơ chứ. Ông không
biết Tiêu Hoa Ung định giở trò gì nhưng cũng không dám xem nhẹ, biết đâu chuyện này có thể khiến Thẩm Hi Hòa
bối rối thì sao, đành đứng dậy đi đến thư phòng.
Tiêu Hoa Ung chớp mắt với Thẩm Hi Hòa rồi mỉm cười, đi theo Thẩm Nhạc Sơn.
Thẩm Hi Hòa không có vấn đề gì với việc hai người họ bàn chuyện mà không để nàng nghe,cũng không thấy mất tự nhiên gì cả.Hai
người đàn ông này sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi cho nàng,bọn họ không cho nàng biết có lẽ là vì không muốn nàng phiền lòng
mà thôi.Đã vậy,nàng cũng không gặng hỏi,nhanh nhẹn đi xuống bép.
Đêm dài đằng đẵng,giờ Tý vừa qua là sang mồng Một,là lúc ăn một bát bánh trôi nóng hồi.
Không hiểu sao,Thẩm Hi Hòa tin chắc Tiêu Hoa Ung có thể khiến Thầm Nhạc Sơn giữ hắn lại,có lẽ liên quan đến chuyện hắn muốn
nói,thế là nàng làm thêm một phần.
Quả nhiên,không đầy nửa canh giờ sau,Tiêu Hoa Ung nối gót Thẩm Nhạc Sơn đi ra ngoài,rảo bước vượt mặt Thẩm Nhạc Sơn,
nhướng mày nhìn nàng với vẻ đắcý.