Thầm Hi Hòa cứng rắn và tàn nhẫn hơn Cố Thanh Chi.
Tiêu Trường Doanh hiểu ý Tiêu Trường Khanh, không thể tiếp tục trốn tránh vấn đ1ề được nữa: “Huynh còn lạ gì
mẫu phi của chúng ta nữa? Giờ đệ có đi khuyên bà ấy cũng chỉ chọc giận bà ấy mà thôi”
Tiêu Trường Kh0anh vỗ vai Tiêu Trường Doanh và nói: “Rốt cuộc bà ấy vẫn là mẫu phi của chúng ta, huynh sẽ bảo
vệ tính mạng của bà ấy, những chuyện khác 1thì đệ tự xem xem mình có thể giúp bà ấy được bao nhiêu. Nếu thật
sự hết cách thì đi tìm Bình Lăng, lời muội ấy nói dễ lọt tai mẫu phi nh2ất.”
Tiêu Trường Khanh không muốn đối địch với Thẩm Hi Hòa, thứ nhất là hắn còn chuyện khác phải làm, không
muốn tạo thêm cường đ6ịch cho mình; thứ hai, Thẩm Hi Hòa là bạn cũ của Cố Thanh Chi, cho dù không thể là bằng
hữu thì hắn cũng không muốn đôi bên trở thành kẻ 9địch của nhau.
Tiêu Trường Doanh rầu rĩ, hắn ghét nhất là giải quyết những chuyện kiểu này.
“Ta cũng phải nằm một chỗ tại Đông cũng giống chàng ấy hả?” Thái y đến khám bệnh rồi đi, Tiêu Hoa Ung vẫn bắt
Thẩm Hi Hòa nằm trên giường, không cho nàng xuống giường.
“Nàng phải tin lời ta, phải hai ngày nữa bệ hạ mới tin và cho phép nàng đi Tây Bắc” Tiêu Hoa Ung ngồi ghé vào
mép giường. Đúng lúc này, Trân Châu bưng thuốc tới, thoạt trông thì giống thuốc nhưng thực chất là canh dược
thiện, chỉ là mùi hơi giống thuốc mà thôi.
Tiêu Hoa Ung cầm lấy bát canh, định đút cho Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa thấy hơi mất tự nhiên, bèn ngồi dậy và nói: “Ta tự ăn được.”
“U U, nàng phải luôn luôn ghi nhớ trong đầu rằng hiện tại mình đang kiệt quệ vì quá mức kinh hãi, không thể lơ là
chỉ vì xung quanh không có ai khác được.” Tiêu Hoa Ung không cho Thẩm Hi Hòa cầm lấy bát canh, “Lúc ở hành
cùng ta cũng thế còn gì?”
Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn hắn, hắn còn dám mặt dày nhắc đến quãng thời gian ở hành cùng cơ đấy. Khi ấy
chẳng qua là hắn kiếm cớ giở trò vô lại để bắt nàng hầu hạ mình, chứ nào phải là khắc ghi trong lòng rằng mình
đang bệnh nặng, sợ bị lộ tẩy đầu.
Vậy mà giờ hắn lại ra vẻ đứng đắn, hay là muốn giở trò bất nhã với nàng cũng nên!
Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung phòng chọc, ánh mắt sáng quắc như thể đã nhìn thấu ý đồ của hắn, nhưng Tiêu
Hoa Ung vẫn thản nhiên, mặt mày nghiêm trang như cũ: “UU không giỏi lừa gạt người khác, bởi vậy càng phải
thận trọng từng giây từng phút, chúng ta luyện tập thêm vài lần là được.”
Nói rồi, hắn liền đưa thìa đến bên môi nàng. Thẩm Hi Hòa nhìn hắn hồi lâu, hắn vẫn cười tít mắt, kiên nhẫn đợi
nàng ăn thìa đầu tiên.
Cuối cùng, Thẩm Hi Hòa chịu thua, há miệng ăn canh, có điều từ đầu chí cuối vẫn luôn nhìn xoáy vào Tiêu Hoa
Ung.
Phàm những ai có điều gì chột dạ ắt không chịu nổi khi bị nhìn như thế, nhưng Tiêu Hoa Ung lại hiểu ánh mắt của
nàng theo nghĩa khác: “Tuy rằng vi phu có dung nhan khuynh thành những phu nhân nhìn ta đắm đuối thế kia làm
ta ngại đấy”
Thẩm Hi Hòa đã quen nghe những lời cợt nhả của Tiêu Hoa Ung, nghe hắn nói vậy cũng không rời mắt mà vẫn
lặng thinh nhìn hắn chằm chằm với sắc mặt vô cảm.
Ăn hết bát canh, Tiêu Hoa Ung cầm khăn tay giúp Thẩm Hi Hòa lau miệng, càng lau hắn càng sáp lại gần, cuối
cùng không kìm được mà hôn lên môi nàng, nhưng dù hắn làm gì Thẩm Hi Hòa cũng thờ ơ như không.
Tiêu Hoa Ung cắn nhẹ lên môi nàng một cái rồi thì thầm bên tai nàng: “Vi phụ điển trai đến nỗi chỉ nhìn thôi đã đủ
no ấy nhỉ, thế nên phu nhân mới nhìn ta không chớp mắt thế kia, hay là phu nhân đói bụng.”
Hắn cố tình nhấn nhá mấy chữ cuối cùng một cách mờ ám.
Hơi thở ấm áp của hắn phá lên cổ nàng, làm Thẩm Hi Hòa mất tự nhiên quay đầu đi, đẩy hắn ra xa.
Tiêu Hoa Ung vờ như bị Thẩm Hi Hòa xô ngã xuống giường, sau đó chứng đầu nhổm dậy, còn chớp chớp mắt với
Thẩm Hi Hòa: “Nàng muốn làm gì ta cũng được”
Thẩm Hi Hòa hít một hơi sâu, lườm hắn một cái rồi nằm xuống giường, quay lưng về phía hắn, chẳng buồn để ý
đến hắn nữa.
Tiêu Hoa Ung lại thích trêu nàng, muốn nhìn dáng vẻ bó tay hết cách của nàng.
Hắn cứ nghĩ mình đã giành thắng lợi áp đảo, nhưng đến lúc đêm khuya, khi hắn vươn tay định ôm kiều thê vào
lòng thì lại bị Thẩm Hi Hòa đẩy ra. Nàng cười gắn với hắn: “Thái tử điện hạ, ta luôn cẩn trọng khắc ghi trong lòng
rằng mình đang bệnh nặng. Thái tử điện hạ vốn không phải người háo sắc, hắn sẽ không giày vò người bệnh đâu
nhỉ?”
Nói rồi, nàng nhoẻn cười, báo hắn rằng đêm nay mỗi người một chắn.
Từ lúc thành hôn đến giờ, đây là lần đầu hai người không chung chăn gối. Mùi hương thoang thoảng trên người thê
tử phả vào mũi hắn, nhưng nàng lại không nằm trong vòng tay hắn.
Tiêu Hoa Ung không ngờ có ngày mình lại bị gậy ông đập lưng ông.
Thẩm Hi Hòa nghỉ đêm nay mình sẽ được ngủ ngon. Tiêu Hoa Ung luôn bám như sam, từ lúc thành hôn đến nay,
chẳng có đêm nào nàng được yên tĩnh cả, vì Tiêu Hoa Ung luôn đòi ôm nàng, kể cả khi không làm gì đi nữa thì hắn
vẫn muốn ôm. May mà bây giờ đang là mùa Xuân, khí trời chưa nóng lắm nên Thẩm Hi Hòa cũng chiều ý hắn.
Hôm nay rốt cuộc cũng được thoải mái một mình một chăn, Thẩm Hi Hòa rất vui.
Nàng đang thiêm thiếp ngủ, sắp đi vào cõi mộng thì Tiêu Hoa Ung chợt thò tay, lần theo chăn của mình mà sờ vào
cánh tay để lộ ngoài chăn của nàng, điệu bộ lấm lét như kẻ trộm. Thẩm Hi Hòa đập tay hắn như đập muỗi, nhưng
hắn vẫn lì lợm gãi nhẹ lên lòng bàn tay nàng: “UU à.”
Dù có tốt tính đến mấy thì Thẩm Hi Hòa cũng không thể chịu đựng được việc bị người khác quấy rầy giấc ngủ của
mình, nàng mở bừng mắt: “Chàng còn làm bữa nữa là tối nay hai ta khỏi ngủ luôn đấy nhé?”
Tiêu Hoa Ung ấm ức phồng mang trợn mắt, trông như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Thẩm Hi Hòa hư khẽ một tiếng. Bình thường nàng hay nằm ngửa lúc ngủ nhưng hôm nay lại quay lưng về phía
Tiêu Hoa Ung.
Thấy Thẩm Hi Hòa không mềm lòng, Tiêu Hoa Ung thôi trưng ra vẻ mặt đáng thương. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi
trở mình nằm nghiêng cùng một hướng với nàng. Tiếng hít thở đều đặn của Thẩm Hi Hòa vang lên, mắt Tiêu Hoa
Ung chợt sáng lên, hắn dè dặt nhích lại gần rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Tiêu Hoa Ung hít hà mùi hương ngọt ngào trên tóc nàng, vui vẻ chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hi Hòa ngủ dậy thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Tiêu Hoa Ung, cả hai cùng nằm
sát mép giường. Thường thì trượng phu sẽ ngủ phía trong còn thê tử ngủ bên ngoài giường, nhưng Thẩm Hi Hòa
thích nằm trong nên từ ngày thành hôn đến nay, nàng vẫn luôn nằm ngủ bên trong.
Thẩm Hi Hòa thầm nghi hoặc, xưa nay tướng ngủ của nàng rất ngay ngắn, không lộn xộn bao giờ, chắc chắn là Tiêu
Hoa Ung thừa dịp nửa đêm nàng ngủ say để ôm nàng vào lòng.
Tiêu Hoa Ung nhập nhèm mở mắt, hãy còn ngái ngủ, thấy Thẩm Hi Hòa nhìn mình chòng chọc tựa như muốn chất
vấn, Tiêu Hoa Ung lập tức tỉnh như sáo. Hắn nhìn quanh bốn phía thì hiểu ngay Thẩm Hi Hòa muốn nói gì, bèn nở
nụ cười ngọt xớt.
Thẩm Hi Hòa chẳng những không mắng hắn mà còn tươi cười đằm thắm:“Điện hạ,có lẽ ta kinh hãi quá mức nên ngủ không ngon,sợ
quấy nhiễu giấc ngủ của điện hạ gây ảnh hưởng đến công tác giải quyết công vụ của điện hạ ban ngày,chúng ta nên ngủ riêng thì
hơn”
Mặt mày Tiêu Hoa Ung cứng đờ,hắn vội nói:“UU,ta thấy kinh hãi không phải chuyện gì ghê gớm,ngủ một giấc là ổn ngay”
Thẩm Hi Hòa nhàn nhã quay lên giường:“Ta cảm thấy không thể hết bị cảm nhanh thể được”
Mặt Tiêu Hoa Ung nhăn như khi ăn ớt.