Liệt vương điện hạ!” Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên.
Tiêu Trường Doanh vừa lộ mặt, Mặc Ngọc lập tức tra kiếm vào vỏ. Vốn dĩ Tiêu T1rường Doanh không muốn giao
chiến với Mặc Ngọc vì sợ Mặc Ngọc nhận ra võ công của mình, dù gì trước kia hai người họ cũng từng gi0ao chiến.
Cũng chính vì vậy nên hắn mới dễ dàng bị Mặc Ngọc xốc mạng che. Thấy Mặc Ngọc ngừng tay, Tiêu Trường
Doanh cũng1 ngừng theo.
“Sao điện hạ lại ở đây?” Thẩm Hi Hòa nhìn hắn chòng chọc.
Tiêu Trường Doanh siết chặt nắm đấm, giấu 2ở sau lưng: “Ta không thể trả lời được.”
Hắn bắt đầu đi theo Thẩm Hi Hòa sau khi nàng rời khỏi trạm dịch. Thẩm Hi Hòa khô6ng cho rằng hắn có việc đi
cùng đường, vì nếu như thế thì cũng không thể tình cờ chạm vào lá bùa nàng treo trên cây và dính Thập 9lý hương
trên người được.
“Điện hạ thừa lệnh bệ hạ theo dõi ta ư?” Thẩm Hi Hòa hỏi thẳng.
Theo Thẩm Hi Hòa biết, thân là hoàng tử, Tiêu Trường Doanh không thể tự tiện rời Kinh, ắt phải có lệnh của Hữu
Ninh đế nên mới bám theo nàng.
Thật ra, Tiêu Trường Doanh tự mình lẻn ra khỏi Kinh chứ chẳng có mệnh lệnh gì cả. Hắn chỉ muốn bảo vệ Thẩm Hi
Hòa. Sở dĩ hắn đợi ở trạm dịch từ sáng đến chiều tối là nhờ được Tiêu Trường Khanh chỉ dẫn. Lúc ấy hắn cũng băn
khoăn, sợ huynh trưởng đoán nhầm, may mà hắn kiên nhẫn nên mới tìm được Thẩm Hi Hòa.
Chuyến đi lần này của Thẩm Hi Hòa đầy rẫy hiểm nguy, Tiêu Trường Khanh sợ sau này Tiêu Trường Doanh sẽ hối
hận nên mới cho hắn biết tình hình thực tế rồi để hắn tự lựa chọn. Thật ra, hắn biết Thẩm Hi Hòa không cần mình
nhưng vẫn không kiềm chế được bản thân, cứ sợ nàng gặp bất trắc gì…
Nghe Thẩm Hi Hòa hỏi vậy, trán Tiêu Trường Doanh nổi gân xanh, nhưng lòng kiêu ngạo của bản thân không cho
phép hắn nói rằng mình đến đây là vì nàng. Vả lại, dù hắn có nói ra đi nữa thì nàng cũng sẽ không cảm động, bởi lẽ
nàng vốn chẳng có tình cảm gì với hắn, lúc nào cũng lạnh nhạt. Tiêu Trường Doanh bèn nói: “Đúng vậy, ta đến đây
theo lệnh phụ hoàng.”
Nghe Tiêu Trường Doanh thừa nhận, Thẩm Hi Hòa nhướng mày rồi gật đầu: “Điện hạ can đảm ra phết, dám đơn
thương độc mã đến đây.”
Tiêu Trường Doanh cảnh giác: “Cố định làm gì?”
Thẩm Hi Hòa cười khẽ: “Một điều nhịn là chín điều lành. Điện hạ đến đây một mình thì cứ xem như chưa từng gặp
ta, khỏi mất công gây chiến.”
Thẩm Hi Hòa nghĩ vậy thật. Nàng không biết vì sao Tiêu Trường Doanh tìm được mình, nhưng nếu hắn chỉ có một
mình thì cũng không đáng ngại. Chỉ cần hắn nói không nhìn thấy nàng thì ai mà biết được, cũng chẳng ai nghi ngờ
gì hắn.
“Cô muốn ta để cô đi và không bám theo cô nữa?” Tiêu Trường Doanh hiểu ý nàng.
Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta phải đi theo cô.” Tiêu Trường Doanh không đồng ý.
Thẩm Hi Hòa hất hàm, khóe môi cong cong, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Lúc này, Tiêu Trường Doanh đã dời mắt đi nên không nhận ra Thẩm Hi Hòa sắp sửa ra tay với mình. Hắn nói: “Ta
và huynh trưởng không muốn đối đầu với phu thê hai người, nhưng lại có lệnh vua ban nên không thể không đi
theo. Nếu cô gặp phải người của phụ hoàng thì ta còn có đường ăn nói.”
Hầu hết đám người được Hữu Ninh đế phái đi đã theo Thẩm Hi Hòa giả lên thuyền. Thuyền bị tập kích, đôi bên
giao tranh ác liệt, nếu Tiếu Trường Doanh tự ý bỏ đi thì thế nào cũng bị Hữu Ninh đế chất vấn, Thẩm Hi Hòa có thể
hiểu vì sao hắn lại muốn đi theo mình.
Nàng cân nhắc nên để Tiêu Trường Doanh tiếp tục đi theo, có gì còn lợi dụng, hay là hạ gục Tiêu Trường Doanh
ngay bây giờ rồi dẫn theo Mặc Ngọc cấp tốc rời đi.
Ngẫm lại thì Tiêu Trường Doanh đã biết lộ trình của nàng, mà nàng lại không được phép trì hoãn, không thể dây
dưa với hắn thêm nữa. Dù bây giờ có hạ gục Tiêu Trường Doanh thì hắn vẫn sẽ đuổi theo nàng, mà nàng cũng
không thể vì lý do đó mà ra tay giết hại hắn được.
“Xem như ta chưa từng gặp điện hạ vậy.” Thẩm Hi Hòa nói rồi quay về phòng.
Thẩm Hi Hòa làm như chưa từng gặp Tiêu Trường Doanh, chủ tớ hai người tiếp tục lên đường theo kế hoạch ban
đầu, lần lượt đi qua Lũng Châu, đến Nguyên Châu, sắp sửa đến Lan Châu.
Tiêu Trường Doanh cũng làm như mình chưa từng bị Thẩm Hi Hòa vạch trần, vẫn bám theo nàng cách một quãng.
Dọc đường không có sóng gió gì, chỉ là khi rời khỏi Nguyên Châu, vì đường xá xa xôi trắc trở, dù khởi hành từ sáng
sớm nhưng bọn họ vẫn không thể đến được Lan Châu trong đêm, đành cắm trại ngoài trời giữa núi rừng hoang
vắng.
Thẩm Hi Hòa đang cùng Mặc Ngọc nhóm lửa nấu bữa tối thì nghe trong gió có người lạ đến gần, mà không chỉ có
một người.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong cặp mắt điềm tĩnh của Thẩm Hi Hòa, tựa như đang bốc cháy trong đó.
Nàng giơ tay lên, nhìn tay áo phất phơ trong gió để xem hướng gió, sau đó đứng dậy, mở bọc hành lý trên lưng
ngựa và lấy ra một hộp phấn thơm. Mặc Ngọc chưa phát hiện được điều gì khác thường nhưng thấy vậy thì biết là
có chuyện.
Thẩm Hi Hòa liếc nhìn nàng ta ra hiệu, hai người ngồi xuống phía đầu gió. Thẩm Hi Hòa mở hộp phấn ra, một mùi
hương thoang thoảng lan tỏa. Nàng hốt một nắm bột phấn, làm như rắc vào mấy xiên thịt nhưng thật ra là rắc vào
đống lửa.
Bị lửa thiêu đốt, mùi hương nhàn nhạt của bột phấn chợt trở nên nồng đậm, bắt đầu theo gió lan xa.
Bây giờ đang là cuối xuân đầu Hạ, hoa cỏ tốt tươi, trong rừng lúc nào cũng ngào ngạt hương hoa nên chẳng ai lấy
làm lạ hay đề cao cảnh giác khi ngửi được mùi hương của bột phấn, thậm chí còn có người hít hà mấy lượt vì thấy
mùi hương thật dễ chịu.
Khoảng nửa nén hương sau, liên tục có tiếng thình thịch vọng tới, hầu hết là cách Thẩm Hi Hòa chừng hai dặm. Có
người ngã từ trên cây xuống, cũng có người đang đi thì ngất xỉu. Đám đồng bọn đi ở đầu gió, không bị mê hương
tác động nghe vậy thì giật mình, biết mình đã bị lộ. Đã vậy, bọn chúng không cần đợi đến khi hai người đi ngủ mới
ra tay nữa, cả bọn huơ đạo lao về phía Thẩm Hi Hòa.
Trong tay Thẩm Hi Hòa chợt xuất hiện một cây nở chẳng biết từ lúc nào. Nàng nhanh tay bắn ra một loạt viên sáp
màu trắng, làm đối phương không kịp nó tránh, đành vung đao chém vỡ đôi.
Viên sáp vừa vỡ ra, một đám bột trắng tung bay, tỏa ra mùi hương nức mũi. Đám sát thủ hít phải, chạy được đến
trước mặt Thẩm Hi Hòa thì tay chân đã bủn rủn, chẳng cầm nổi thanh đao trong tay nữa.
Tiêu Trường Doanh cũng phát hiện được dấu vết khác thường, nhưng khi đuổi đến nơi thì thấy hết tên này đến tên
khác ngã gục, Thẩm Hi Hòa ung dung ngồi trên tảng đá, còn Mặc Ngọc thì kéo từng tên chất thành một đống lên
sợi dây thừng đã giăng sắn dưới đất, sau đó trói gô lại, lần lượt năm tên một. Bọn chúng có mười bốn người, tổng
cộng bị trói thành ba đống.
Tiêu Trường Doanh: “…”
Trói xong xuôi, Mặc Ngọc mới tạt nước vào ba tên nằm dưới cùng của ba đống, lạnh lùng hỏi: “Ai sai các ngươi đến
đây?”
Cả ba tên đều ngoan cố giữ kín như bưng, quyết không mở miệng.
Mặc Ngọc mất kiên nhẫn,rút kiếm vọt tới.Ánh thép lóe lên,có thứ gì đó tròn tròn rơi từ trên xuống dưới,lăn long lúc trước mặt bọn
chúng.
Do nằm chồng chất lên nhau nhưng không hoàn toàn ngay ngắn nên máu tươi bắt đầu nhỏ tong tỏng từ trên xuống dưới,từ trán chảy
xuống mũi bọn chúng tôi đọng trên mặt đất,đỏ lòm rợn người dưới ánh lửa bập bùng.
Dù đã quen chứng kiến cực hình nhưng cả bọn cũng không khỏi giật thót tim.
Tiêu Trường Doanh nhìn mà sởn gai ốc,vậy mà Thẩm Hi Hòa ngồi cách đó không xa vẫn có thể điềm nhiên ăn thịt nướng được.