Thẩm Hi Hòa không biết đám sát thủ này nhắm vào nàng hay vào thân phận Thái tử phi của nàng, nhưng giờ
không phải lúc truy cứu chuyện này. Đợi
khi nào giải quyết xong những kẻ quan trọng hơn, nàng sẽ từ từ tính sổ với mấy kẻ này.
Cũng may dọc đường chỉ có một sự cố này mà th0ôi, Thẩm Hi Hòa và Mặc Ngọc đến Lan Châu kịp lúc. Người đưa
tin ở đây đợi bọn họ đã lâu. Thẩm Hi Hòa vừa vào thành đã nghe được kha khá chuyện. <1br>
Đám người Bộ Sơ Lâm cũng mới vào thành hôm qua. Trận chiến trên sông Vị quá mức khốc liệt, người đóng giả
nàng lấy cớ bị kinh hãi, thường 2xuyên bệnh liệt giường để trì hoãn hành trình, thành thử lẽ ra đã đến đây từ vài
ngày trước nhưng phải đến hôm qua đoàn người mới đến nơi.
Thẩm Hi Hòa không định đổi chỗ lần nữa với người đóng thế, vì Hữu Ninh đế vẫn chưa chính thức ra tay. Nàng
tìm một khách điếm cách tram dịch kh9ông xa để nghỉ trọ. Dọc đường đi, mạng che mặt của nàng vẫn luôn rủ
xuống tận gối, dù nối gió cũng không bị xốc lên.
Bôn ba lặn lội ròng rã một thời gian, Thẩm Hi Hòa thấy rất mệt mỏi. Tắm rửa xong, nàng bèn bảo Mặc Ngọc ra
ngoài, định bụng ngủ một giấc thật ngon.
Nàng nhanh chóng thiếp đi, nhưng trong giấc mơ hư hư thực thực, nàng cảm nhận được có người lại gần và đè lên
người nàng. Ban đầu, nàng cứ ngỡ đó là bóng đè, nhưng một lát sau, cảm giác chân thực ập đến khiến Thẩm Hi
Hòa mở bừng mắt.
Gian phòng sáng ngời ánh đèn có thêm sự hiện diện của một người. Sở dĩ Thẩm Hi Hòa chậm hương an thần là vì
tin tưởng Mặc Ngọc sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm, nên ban đầu nàng chỉ cho rằng mình đang bị bóng đè.
Cảnh giác là thế nhưng nàng lại quên mất có một người có thể được Mặc Ngọc cho vào một cách quang minh chính
đại!
“Chàng…”
Thẩm Hi Hòa vừa hé miệng đã bị Tiêu Hoa Ung dung môi bịt kín.
Mấy ngày qua vất vả bôn ba, giờ lại bị Tiêu Hoa Ung kích thích, cả người Thẩm Hi Hòa mềm nhũn, hoàn toàn
không còn sức phản kháng.
Thân thể nàng ửng hồng, tóc mai ướt mồ hôi. Hai bóng hình quấn quýt bên nhau, nước sữa giao hòa.
Thẩm Hi Hòa thức giấc, thấy trời đã sáng. Tiêu Hoa Ung đang nằm nghiêng nhìn nàng, một tay chống đầu, ánh
mắt rạng rỡ, mặt mày hân hoan, cả người lộ vẻ thỏa mãn.
“Mấy ngày liền không gặp được U U, ta nhất thời khó dằn lòng nổi, U U giận thì cứ phạt ta đi.” Tiêu Hoa Ung
ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Im miệng!” Thẩm Hi Hòa quát lớn.
Đang ở khách điếm mà hắn cũng dám làm chuyện đó!
Trong quan điểm của Thẩm Hi Hòa, phu thê chỉ có thể thân mật trong phòng ngủ, chốn riêng tư thuộc về hai
người.
Tiêu Hoa Ung nín thinh. Thẩm Hi Hòa gắng gượng ngồi dậy, xương cốt toàn thân như rã rời. Tiêu Hoa Ung vội ân
cần hầu hạ, Thẩm Hi Hòa lườm hắn nhưng cũng không từ chối.
Sau đó, mặc cho Tiêu Hoa Ung dịu dàng săn sóc đến mấy, nói ngọt đến mấy, Thẩm Hi Hòa cũng làm ngơ, dù rằng
những lúc cần hắn giúp thì cũng không từ chối, làm Tiêu Hoa Ung thấp thỏm không yên.
Rốt cuộc là nàng có giận hắn không đây?
Đương nhiên là Thẩm Hi Hòa đang giận rồi, có điều giận thì giận chứ nàng không muốn ầm ĩ với hắn ngay lúc này,
nhất là khi hai người vừa mới cãi nhau một trận trước khi rời cung. Dù đã làm hòa sau đó nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn
sợ mình sẽ làm tổn thương trái tim mong manh yếu đuối của Thái tử điện hạ.
Thẩm Hi Hòa cảm thấy những lúc ở bên mình, nội tâm của Tiêu Hoa Ung yếu ớt như một đứa trẻ vậy, chỉ cần nói
hơi nặng một câu cũng đủ khiến trái tim hắn vỡ tan thành từng mảnh.
Nếu là ai khác thì Thẩm Hi Hòa sẽ xem như mắt không thấy tâm không phiền, nhưng hắn đã là trượng phu của
nàng, lúc nào cũng quanh quẩn trước mặt, nàng còn biết làm thế nào. Đành hạn chế tranh cãi với hắn, kẻo lại khiến
tâm hồn mong manh của hắn bị tổn thương.
“U U, ta biết một quán ăn ngon lắm, chúng ta đến đó ăn thử nhé?”
Thẩm Hi Hòa không đáp, lẳng lặng đọc sách.
Tiêu Hoa Ung liếm môi: “U U, lẽ nào nàng không tò mò vì sao ta lại đến đây sớm thế này, rồi thì ta đến đây bằng
cách nào, rời cung khi nào, dọc đường có bị ai truy sát hay không?”
Thẩm Hi Hòa mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình, xem hết trang này đến trang khác.
Mặt Tiêu Hoa Ung cứng đờ, hắn mím môi, đảo mắt nhìn quanh quất nhưng không thấy được thứ gì có thể thu hút
sự chú ý của phu nhân. Hắn chán nản ra mặt, bờ vai sụp xuống.
Phút chốc, Tiêu Hoa Ung lại sực nghĩ đến điều gì, cố tình sáp lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hi Hòa, nói
bằng giọng ghen tuông: “Tiểu Cửu đi theo bảo vệ nàng suốt cả chặng đường luôn nhỉ.”
Nếu không có chuyện này thì dù hắn không giỏi kháng cự sức quyến rũ của thế tử thật đấy nhưng cũng không đến
mức sốt ruột thế kia, đều tại Tiêu Trường Doanh cả. Hắn vừa vào thành đã nghe nói Tiêu Trường Doanh cũng mới
vào thành ngay sau Thẩm Hi Hòa, rõ ràng là hộ tống nàng suốt chặng đường.
Thẩm Hi Hòa không cho người của hắn đi theo, vậy mà lại cho Tiêu Trường Doanh tháp tùng, nghĩ đến đó, Tiêu
Hoa Ung lại ghen chết đi được.
“Liệt vương điện hạ làm theo lệnh vua.” Thẩm Hi Hòa biết mà, Tiêu Hoa Ung chẳng những có tâm hồn mong
manh mà còn lòng dạ hẹp hòi nữa.
“Lệnh vua ư?” Tiêu Hoa Ung nhướng mày.
“Ừ…” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng đáp, sau đó lật trang sách, không nhìn Tiêu Hoa Ung nữa, “Tuân lệnh bệ hạ theo
dõi ta.”
Tiêu Hoa Ung thông minh cỡ nào, sao lại không đoán được những mắc míu trong đó. Hắn chợt bật cười.
Nghe Tiêu Hoa Ung cười khùng khục, Thẩm Hi Hòa liếc hắn. Tiêu Hoa Ung lập tức nín thịnh. Ban đầu, Tiêu
Trường Doanh nói rằng mình được Hữu Ninh đế ra lệnh theo dõi Thẩm Hi Hòa chứ không phải lẻn ra khỏi Kinh để
hộ tống nàng, mà nàng cũng cho là vậy, thể thì hắn vạch trần làm gì?
Đúng là đồ long lang dạ sói, năm nay nhất định phải bắt Tiêu Trường Doanh thành hôn mới được, để xem Tiêu
Trường Doanh còn dám để mắt đến thế tử của hắn nữa không.
Tuy Tiêu Hoa Ung đã nghiêm mặt, nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn có cảm giác có gì đó sai sai. Nàng gập sách lại, lùi ra
xa một chút rồi nhìn Tiêu Hoa Ung chòng chọc.
Tiêu Hoa Ung không muốn nói với Thẩm Hi Hòa về mối tình si của Tiêu Trường Doanh, vội lảng sang chuyện
khác: “Biến cố phát sinh trên sông Vị làm bệ hạ nổi trận lôi đình, phái đường huynh của ta tới. Hắn có võ nghệ cao
cường, lại giỏi dùng binh, nếu bệ hạ bí mật hạ lệnh cho hắn ra tay với nàng thì chúng ta phải sửa đổi kế hoạch mới
được.”
Tiêu Trường Phong ư?
Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên, không ngờ Hữu Ninh đế lại coi trọng chuyện này đến mức phái Tiêu Trường Phong
đến.
“Ta từng tiếp xúc với Tốn vương một lần, hắn không phải người quỷ quyệt.” Thẩm Hi Hòa nhớ lại lúc Tiêu Trường
Phong bị Dư Tang Ninh lừa, nàng vẫn còn chút ấn tượng về Tiêu Trường Phong.
“Hắn cực kỳ trung thành với Hoàng thượng.”Tiêu Hoa Ung cười,“Nếu bệ hạ nói với hắn rằng ông ta nghi ngờ chuyện nhạc phụ mất
tích có vấn đề,sợ nhạc phụ sinh lòng phản trắc,muốn hắn giả vờ hại nàng để dụ nhạc phụ ra mặt thì thế nào hắn cũng làm theo.”
Dù gì cũng chỉ là giả vờ,sẽ không hại Thẩm Hi Hòa thật.
“Vậy thì bao vây cả hắn lẫn người của hắn.”Thẩm Hi Hòa nheo mắt,“Để hắn biết người đangởtrong trạm dịch không phải là ta,sau
đó lại để hắn phát hiện được tung tích của ta,thế nào hắn cũng cho rằng mối nghi ngờ của bệ hạ là thật và dẫn người đuổi theo.Chúng
ta hãy chọn một nơi phù hợp để bày binh bố trận.Gần đây ta mới điều chế được một loại hương liệu khiến người hít phải gặp ảo
giác.”
Không chừng có thể khai thác được tin tức gì đó từ chỗ bọn họ,sau đó đi tìm phụ thân.