CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

134161.png

Những ghi chép về loại cây này chỉ có vài dòng, nói về nơi sinh trưởng, hình dạng, màu sắc. Còn những thông tin khác thì chẳng ai biết được, có khi nhiều người còn chưa từng nghe tên.


Thẩm Hi Hòa cất trong hộp ngọc nửa tháng, nó không hề khô héo, vẫn xanh biếc như cũ.


Tử Ngọc vừa dứt lời, Trân Châu dẫn Bích Ngọc và Hồng Ngọc vào theo, cùng làm lễ với Thẩm Hi Hòa.


Nàng ngước nhìn bốn nha hoàn, thấy Trân Châu mặc váy trắng, đám Tử Ngọc thì mặc váy áo có màu sắc giống tên mình, trên váy thêu hoa lan, người xinh đẹp, kẻ thanh tú, mỗi người một vẻ, nhìn cũng vui mắt.


Qua một thời gian cẩn thận dò xét, có thể thấy mấy nha hoàn này đều một lòng trung thành với nàng. “Gã lại làm gì nữa?” Thẩm Hi Hòa bình thản lên tiếng hỏi.


Người Tử Ngọc nhắc đến là nội thị do Hữu Ninh để phái đến, hàm chính ngũ phẩm trong Nội vụ phủ, là một hoạn quan có mặt mũi.


Gã ta đến đây đã được năm ngày, trừ ngày đầu tiên đi gặp Thẩm Hi Hòa để truyền đạt khẩu dụ của Hoàng đế, ân cần thăm hỏi nàng, về sau tuyệt không hề đển thỉnh an, đã vậy ngày nào cũng phải người thúc giục Thẩm Hi Hòa mau chóng lên đường.


Mấy ngày nay, gã sống rất thoải mái, ngày ngày xã giao với quan lại, phú thương trong huyện Lâm Tương, tiền tài thu được chỉ e còn nhiều hơn tích cóp cả đời của gã.


“Nô tỳ thấy gã đưa một cô nương về viện.” Tử Ngọc giận dữ, “Cái ngữ hoạn quan còn muốn chà đạp con gái nhà người ta, gã…”


“Tử Ngọc.” Trân Châu kịp thời lên tiếng ngắt lời nàng ta, sao có thể nói những lời nhơ bẩn này trước mặt quận chúa cơ chứ?


Gã hoạn quan này vâng lệnh Hoàng thượng đến thăm hỏi quận chúa, sau đó đích thân hộ tống quận chúa vào Kinh, cáo mượn oai hùm, gã tự cho mình là quan khâm sai, ở đây nào ai dám động đến gã.


“Đi xem một chút nào.” Thẩm Hi Hòa bình thản.


Nàng mặc một chiếc váy thắt lưng cao màu xanh lông công thêu hình thập nhị tiên, có hoa văn bảo tướng nạm tơ vàng, tôn lên thân hình thon thả, vóc dáng thướt tha.


Tấm lụa sa màu lam có những đóa hoa đào điểm xuyết choàng trên vai nàng tung bay phấp phới trong gió.


Ngọc bội đeo bên hông va lanh canh khi nàng bước đi, nghe thật êm tai.


Đám Trân Châu đi sau lưng Thẩm Hi Hòa, riêng Tử Ngọc đã sớm lộ vẻ si mê trong mắt.


Từ khi quận chúa được cứu về, phải nói là vẻ đẹp của nàng biến hóa muôn vàn, cử chỉ tự nhiên như nước chảy mây trôi, mỗi một dáng vẻ đều có thể đưa vào tranh vẽ, đẹp tựa tiên nữ trong giấc mơ của nàng ta vậy.


Quận chúa xinh đẹp như tiên giáng trần thế kia, dù Hoàng Đắc Quý không phải đàn ông chân chính đi nữa, một khi thấy nàng ắt cũng phải say mê.


“Nô tài thỉnh an quận chúa, quận chúa có gì sai bảo thì cứ cho người truyền lại là được, phiền quận chúa đích thân đến đây, nô tài thật đáng chết.” Hoàng Đắc Quý vờ tát bản thân hai cái.


Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt nhìn gã nội thị quần áo xộc xệch đang khom lưng trước mặt mình, thông qua cánh cửa để mở sau lưng gã, có thể thấy được sườn mặt của cô gái nọ, cô gái nước mắt sụt sùi đang giữ chặt lấy quần áo trên người.


Xem ra là con nhà lành.


Ánh mắt khẽ lay động, Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt lên tiếng, thanh âm trong trẻo như tiếng châu ngọc xa nhau: “Hoàng Đắc Quý, ông có biết… Gã hạ nhân cuối cùng để ta phải đích thân đi tìm giờ đang ở đầu không?”


“Quận chúa…” Hoàng Đắc Quý giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, gã được lệnh đến đây hộ tống Thẩm Hi Hòa, là sứ giả của bệ hạ, Thẩm Hi Hòa sẽ không dám động đến gã, nghĩ vậy bèn buông lời hời hợt, “Quận chúa bớt giận, là nô tài sơ suất, khi nào về Kinh, nhất định nô tài sẽ nhận lỗi với bệ hạ.”


“Mặc Ngọc.” Thẩm Hi Hòa khẽ gọi.


Hoàng Đắc Quý còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen đã lao đến, gã thấy ngực tê rần, ngã ngửa ra sau, gã chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã bị đá một cú lật người lại, hai tay bị trói trong nháy mắt.


Hai tiểu nội thị đi cùng gã từ ngoài xông vào, bọn họ thấy một cô nương áo đen đang đè Hoàng Đắc Quý khiển gã quỳ trên mặt đất, lại nhìn sang Thẩm Hi Hòa đang ung dung đứng giữa sân. Thẩm Hi Hòa bình tĩnh liếc qua, bọn họ bất giác gục đầu xuống. “Quận chúa, nô tỳ được bệ hạ phải đi sứ đến đây, dẫu có sai sót gì thì quận chúa cứ.” “ồn ào.”


Thẩm Hi Hòa vừa dứt lời, Mặc Ngọc bèn bóp cắm gã, mặt lạnh như tiên.


Được yên tĩnh trở lại, Thẩm Hi Hòa mới ra lệnh: “Bích Ngọc, tiễn cô nương này đi, kẻ nào cần chỉnh thì chỉnh; Trân Châu, bảo Mạc Viễn lên đường Hồng Ngọc, trói hai kẻ này lại chung một chỗ với Hoàng Đắc Quý.”


Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hi Hòa lên đường rời huyện Lâm Tương, lần này chuyển sang đường bộ.


“Khụ khụ khụ..” sức khỏe Thẩm Hi Hòa thật sự quá kém, đã điều dưỡng nửa tháng mà vừa lên đường được nửa ngày đã chịu không nổi, bắt đầu khó thở, ho khan. “Quận chúa, gã ta không chịu ăn, còn nói.” Tử Ngọc mới đi đưa lương khô cho Hoàng Đắc Quý, hậm hực quay lại, “Còn nói, hôm nay quận chúa ban thưởng những gì, gã ắt khắc ghi trong lòng.”


Thẩm Hi Hòa nằm sâu trong cùng của xe ngựa, tựa vào lòng Trân Châu, nghe vậy chỉ nhắm mắt lại uống thuốc cho xong rồi mới mở mắt ra.


Đôi mắt nàng trong veo, đen láy như mực, sáng long lanh như pha lê, lại như có sương mù bao phủ, khiến người khác nhìn không thấu. Nàng liếc mắt một cái, Trân Châu lập tức hiểu ý, vén rèm xe lên. Cảnh vật bên ngoài lộ ra qua ô cửa sổ vuông nho nhỏ, Thẩm Hi Hòa bỗng nói: “Đây không phải đường lớn.”


“Gì cơ?” Đám người Tử Ngọc giật mình.


Bọn họ chưa bao giờ rời xa Thẩm Hi Hòa, phần lớn thời gian đều sống ở Tây Bắc, chỉ có lần này cần phải đến nhà cậu Thẩm Hi Hòa, Thẩm Nhạc Sơn mới sai thần binh Mạc Viễn của mình dẫn đường, cả nhà Mạc Viễn đều đang ở Tây Bắc.


Dù xảy ra chuyện Linh Lung, bọn họ cũng chưa từng nghi ngờ Mạc Viễn. “Để em tìm hắn hỏi cho rõ ràng, đường lớn bằng phẳng không đi, lại chọn đường núi gập ghềnh, khác nào cố tình giày vò quận chúa?” Tử Ngọc gác chuyện Hoàng Đắc Quý lại, toan nhảy xuống xe ngựa. Bích Ngọc gọi giật lại: “Bình thường ta luôn bảo người phải biết suy nghĩ kỹ hơn, người lại không chịu nghe, Mạc Viễn đang là người của quận chúa, người có thể ra lệnh cho hắn làm trái ý quận chúa thì chỉ có vương gia thôi.


“Vương gia sao nỡ khiển quận chúa chịu khổ chứ?” Theo bọn họ thấy, vương gia xem quận chúa như hòn ngọc quý trên tay cơ mà.


“Phụ thân ắt có sắp xếp riêng.” Thẩm Hi Hòa ngồi dậy, “Dìu ta xuống dưới một lát.”


Thẩm Hi Hòa vừa xuống xe, Mạc Viễn đang dò đường đằng trước vội chạy đến, khom người nói với Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa, phía trước có một thôn nhỏ, quận chúa bệnh nặng chưa khỏi, không nên đi đường lâu, hôm nay chúng ta nghỉ lại trong thôn một đêm, ngày mai lên đường được không ạ?”


Hắn dùng một lúc rồi nói thêm: “Thuộc hạ sai người nghe ngóng được thôn này có điện trang do một phú hộ xây nên, bèn cho người đi thương lượng rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi