CUỘC SỐNG TU TIÊN CỦA NỮ PHỤ

Cuộc sống của cô cứ như vậy diễn ra, sáng thì tu luyện, trưa luyện đan, chiều luyện khí. Nhờ vào sự chỉ dạy tận tình, hơi chút đáng ghét của Tiểu Mao Tử mà chỉ trong tám tháng trình độ luyện khí của cô đã tăng lên cao, có thể luyện ra linh huyễn khí cao cấp luôn.

Còn việc tu luyện thì ba hệ: mộc, hoả và thổ đã là luyện khí tầng bảy rồi, càng lên cao thì tốc độ tu luyện càng ngày càng khó, bởi vì lượng linh khí cần lên cấp rất lớn. Nhưng đối với cô thì nó không là gì hết, bởi vì cô đã có bàn tay vàng siêu to luôn, đó là quả Xinh - tên do cô đặt cho quả cầu tròn tròn trong đan điền đó. Nó giúp cô khi ngủ cũng có thể hấp thụ linh khí của trời đất, cô chỉ mới phát hiện ra khi mà cô đánh nhau với Tiểu Mao Tử cách đây hai tháng thôi. Nhờ có nó cô mới có đủ linh khí để thăng cấp lên luyện khí tầng bảy, nhưng cô vẫn còn đang phân vân vì chỉ có lí thuyết mà không có thực hành thì chỉ như một tờ giấy để người ta chà đạp thôi. Cô muốn thực chiến với các loại thú để tìm ra khuyết điểm của bản thân mình và sửa chữa nó. Chỉ có thực chiến bạn mới biết bản thân bạn thiếu gì và cần gì, đó chính là câu nói mà ba cô đã dạy cô khi còn nhỏ.


Nhắc đến ba cô lại nhớ đến gia đình ở thế giới kia của mình, tuy cô đã thông suốt và cũng đã chấp nhận cuộc sống ở đây. Nhưng mà không biết tại sao cô lại cảm thấy khá là cô đơn, lạc lõng giữa cuộc đời này, tuy đã có sư bá, Bạch Phi, Tiểu Mao Tử làm bạn với cô. Chắc là thời gian làm mình làm quen với họ là khá ít nên mình mới cảm nhận vậy - cô nghĩ.

Tiểu Mao Tử thấy cô nằm trên cỏ, không biết suy nghĩ gì mà đôi mắt màu đen của cô ánh lên một nét buồn sâu lắng. Một nỗi buồn của sự cô đơn, sự lạc lõng, bơ vơ khi không có ai kề bên. Nó thắc mắc: Tại sao cô lại buồn như vậy. Cô đã có nó làm bạn rồi mà. Tại sao?

Trong lúc Tiểu Mao Tử đang thắc mắc thì cô đã suy nghĩ thông suốt, cô quyết định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở đây. Cuộc sống của Diệp Thiên Nguyệt à không bây giờ phải là Lam Thiên Nguyệt mới đúng.


Lúc nó suy nghĩ xong, quay qua thì đã thấy cô vui vẻ trở lại, Tiểu Mao Tử cũng thấy vui theo, tuy không biết tại sao cô lại có nỗi buồn như vậy. Nó rất muốn hỏi nhưng lại thôi, chuyện của cô hãy để cô tự giải quyết, chừng nào cô không thể nào giải quyết được cần đến sự giúp đỡ của nó thì nó rất là sẵn lòng giúp đỡ.

Thấy cô đã trở lại bình thường nó bắt đầu hắng giọng nói:

_ Nghĩ ngơi đủ rồi giờ hãy bắt đầu học thôi.

Nghe tiếng gọi của Tiểu Mao Tử, cô ngước đôi mắt màu đen láy của mình lên và vui vẻ nói:

_ Yes.

_ Cô vừa nói cái gì vậy?

_ À... ta... nói là được đó mà.

  _ Vậy đi luyện tập đi.

Thấy Tiểu Mao Tử đã bay đi xa, cô lật đật đuổi theo.

Thời gian trôi qua như thoi đưa, mới đây đã hai năm rồi, cô cũng sắp gặp  lại vị sư phụ đáng kính của mình. Vượt qua thử thách của người và được gặp lại Lạc. Cô rất là nhớ nó, dù gì nó cũng là người bầu bạn bên cô trong suốt một thời gian cô ở trong rừng.  Và cũng vì cô mà nó bị thương đến chết đi sống lại, chính nó đã giúp cô nhận ra rằng nếu mình không mạnh mẽ thì sẽ chẳng bảo vệ được ai cả.


Cô vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình thì có một tiếng động rất lớn đánh thức cô. Cô ngước đôi mắt đen láy và sâu thẳm của mình ra nhìn xung quanh, thì thấy ở đằng xa có một bóng người.

Chỉ thấy người đó khoác lên mình một bộ trường bào màu lam bao quanh dáng người mảnh mai, thon thả nhưng lại rất mạnh mẽ.  Khuôn mặt tuấn tú, đôi lông mày như ngọc. Đặc biệt là ánh mắt của người đó rất đẹp, ánh mắt sáng như trăng rằm mùa thu, tựa như bảo ngọc của thế gian.

Thấy cô cứ nhìn chằm vào mình, Lãnh Thiên Tuyệt mới hắng giọng một cái:

_ Khụ.... lâu rồi không gặp con đã quên sư phụ mình luôn rồi sao.

Nghe Thiên Tuyệt nói vậy, cô mới nhìn anh với một ánh mắt khinh thường, như nói rằng: ngài có bị gì không? Đây là lần đầu tiên tôi với ngài gặp mặt luôn đó, lần trước ngài quay lưng nên có thấy gì đâu mà bảo nhớ hay không nhớ. Như hiểu được suy nghĩ của cô, anh mới biện minh rằng:
_ Tuy không gặp mặt nhưng con vẫn phải nhờ dáng người của ta mà.

Trong lòng cô đang rất là khinh thường sư phụ mình: đúng là đồ lẻo lự. Giống sư bá mình y chang ( tác giả: sư huynh đệ đồng môn sao không giống cho được, chị bị ngốc à). Tuy trong lòng cô đang gào thét dữ lắm nhưng bề ngoài thì cô tỏa ra cung kính nói rằng:

  _ Dạ, con chào sư phụ. Tại lúc đó con còn nhỏ nên trí nhớ không được tốt, nên mới quên người. Với lại bây giờ người xuất hiện khác quá nên con không nhận ra.

Anh hứng thú nhìn cô và hỏi:

_ Khác sao!

Đúng là sư huynh đệ có khác. Thích dồn người khác vào đường cùng không à - cô bực mình nghĩ. Cô mới giả bộ suy nghĩ, sau một khắc cô mới nói rằng:

_ Dạ, con thấy người đẹp hơn, khuôn mặt trắng như bông cau vậy đó, rất đẹp. Con rất thích ạ.

Nói xong, cô còn chớp đôi mắt nữa chứ, môi chu lên trông rất là dễ thương. Anh phì cười, anh ân cần nói với cô :
_ Con miêu tả sai rồi, phải nói làn da trắng như tuyết mới đúng, ai dùng từ bông cau bao giờ đâu?

Cô mở đôi mắt long lanh như ngọc của mình ra và ngây thơ trả lời:

_ Dạ, con biết rồi. Lần sau con sẽ không dùng từ như vậy nữa đâu.

Anh thấy vậy thì rất là hài lòng, anh thầm nghĩ: đúng là đồ đệ ngoan mà. Anh không biết rằng cô đang nín cười đến nội thương, đúng là đồ ngốc mà, bông cau là bao công đó, tốt cuộc mình cũng đã chơi xỏ được tên sư phụ này rồi.

Lúc này anh thắc mắc hỏi:

_ Ủa bông cau là gì? Tại sao ta chưa bao giờ nghe cái tên này vậy?

Nghe anh hỏi, lòng cô trùng xuống, ánh mắt thoáng hiện lên nét buồn, nhìn về phương xa nào đó:

_ Dạ, đây là một loại cây ở quê hương con. Thân cây cao, hoa có màu trắng, nên người ta gọi là cây cau đó ạ.

Anh thấy cô như vậy thì nghĩ rằng: chắc cô đang nhớ nhà lắm đây. Đợi cô vượt qua thử thách của anh, anh sẽ đưa cô về  để đoàn tụ gia đình, sẵn xem bông cau luôn. Không biết nó có đẹp như anh không?( Tác giả: anh tự kỷ quá đi). Anh không biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ thấy được cây đó đâu, bởi vì nó ở rất xa.
Đúng lúc này thì ở xa có tiếng la vang lên:

_ Thiên Nguyệt ngươi đâu rồi?

  _ Tiểu Mao Tử, ta đang ở bên này nè?

Chỉ một lúc sau, cô đã thấy Tiểu Mao Tử xuất hiện trước mặt cô, khuôn mặt nó thể hiện sự lo lắng, nó trách móc cô:

_ Nãy giờ ta kiếm cô quá trời luôn,sao cô không ư hử gì hết vậy. Làm ta....lo...muốn chết.

Cô ái ngại nhìn nó:

_ Cho ta xin lỗi ta không có cố ý làm ngươi lo đâu.

  _ Ừ, vậy được. Tạm thời tha cho cô, nếu cô còn như vậy nữa ta sẽ cho cô luyện pháp khí năm mươi lần một ngày.

  _ Ta biết rồi mà.

Lãnh Thiên Tuyệt bất ngờ khi thấy Tiểu Mao Tử ở đây, bởi vì nó chỉ gần gũi với vị sư huynh mặt lạnh của mình thôi, còn người khác tới gần nó thì bị nó rãi độc, chích vào người. Anh mới ngờ ngợ hỏi:

_ Ngươi có phải là Tiểu Mao Tử không ?

Lúc này nó mới để ý rằng còn có một người ở đây, nó quay qua nhìn và phán một câu xanh rờn:
_ Ngươi là ai vậy? Xuất hiện từ bao giờ?

Anh thở dài lắc đầu, bộ mị lực của mình giảm đến số không rồi sao, đứng từ nãy giờ mà không phát hiện ra mình. Thiệt là ....Anh mới buồn rầu đáp:

_ Ta là sư đệ của người đó, ta đứng đây hồi nãy giờ rồi.

_ Ồ, vậy à. Ngươi khác quá, ta nhớ lúc mà ngươi còn ở đây, ngươi xấu dữ lắm mà.

Cô bụm miệng cười, đúng là Tiểu Mao Tử có khác, độc miệng thiệt. Mới gặp người ta mà đã nói vậy rồi. Khuôn mặt anh căng lại, đôi lông mày nhíu chặt, đôi mắt thể hiện sự giận dữ nhưng không thể nào phát ra được. Anh mới giả bộ ho khan nói:

_ Khụ.... à ngươi không cần nhắc đến chuyện đó đâu.

Nói rồi anh quay qua Thiên Nguyệt đang cười đến chảy nước mắt, anh nói:

_ Con tu luyện thế nào rồi?

Giọng cô run rẩy nói:

_ Dạ, con...tu... luyện... đến...luyện khí tầng bảy rồi à.
Anh bất ngờ, kinh ngạc nhìn cô như sinh vật lạ, anh hỏi:

_ Con vừa nói gì?

_ Dạ con tới luyện khí tầng bảy rồi à.

Anh run rẩy, suýt nữa thì bị té ngã rồi. Anh thật không ngờ tốc độ tu luyện của cô lại nhanh đến vậy. Chỉ trong vòng hai năm mà đã lên luyện khí tầng bảy rồi đúng là thiên tài mà, không biết cô có bao nhiêu hệ nữa. Anh mới thắc mắc hỏi:

_ Vậy con có bao nhiêu hệ?

Cô cúi gằm mặt xuống, từng giọt nước mắt rơi trên đất khiến anh đau lòng, thật ra thì cô cười đến chảy nước mắt, chứ không có khóc gì hết. Anh không biết nên anh nghĩ chắc là con bé chỉ có một hệ thôi nên nó hơi buồn. Là sư phụ anh phải an ủi đồ đệ mình mới được. Anh định bước lên trước và vỗ vai cô để an ủi nhưng kịp thực hiện thì cô đã ngước đôi mắt đen của mình lên và nói:
_ Dạ, con đã làm người thất vọng rồi. Con chỉ có......

Nghe cô nói vậy thì anh nghĩ mình đã đoán đúng rồi, anh mới lên tiếng an ủi:

_ Không sao đâu con, chỉ cần chăm chỉ tu luyện dù gì nhất hệ cũng có thể đánh bại các cao thủ đa hệ khác. Chỉ cần con cố.....bla...bla....

Anh đang an ủi hăng say thì lúc này giọng nói ngọt ngào của cô vang lên:

_ Dạ con chỉ có ngũ hệ thôi à.

Mặt anh đơ ra, miệng thì há hốc, đôi mắt trừng to lên, kỳ này lỗ tay anh có vấn đề rồi - anh nghĩ. Sau một phút ba mươi giây, các dây thần kinh của anh mới hoạt động trở lại, anh mới hỏi cô:

_ Con nói thiệt chứ. Nhưng mà tại sao....

Cô cung kính trả lời:

_ Tại người chưa kịp nghe con nói gì hết mà đã tự phán đoán rồi mà.

Nói xong, cô còn chớp đôi mắt của mình nữa chứ, Tiểu Mao Tử kế bên nịnh cười muốn nội thương, đôi cánh nó run rẩy, khuôn mặt nhăn lại. Còn anh khi biết đồ đệ lừa mình khiến anh khá tức giận nhưng một phần cũng thở phào nhẹ nhõm bởi vì cô vẫn giữ được nét tinh nghịch, đáng yêu của lứa tuổi này.
Anh giả bộ nói sang chuyện khác:

_ Đúng là đồ đệ ta có khác, ngũ hệ luôn, thiên tài ngàn năm có một. Đúng là sư tổ của con - tức là sư phụ của ta đã tiên đoán con có duyên với ta mà, nên đã kêu ta chờ con ở đây.

Lúc này cô bắt được trọng tâm của lời nói, cái gì mà sư tổ, cái gì mà tiên đoán gì đây. Chẳng lẽ sư tổ là một người thần thông quảng đại như vậy, có thể biết trước mình sẽ xuyên qua đây nên mới kêu sư phụ " gà mờ" của mình đợi mình ở đây. Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng phủ nhận liền bởi vì không thể nào có chuyện đó được.

Lúc này đây, giọng nói của vị sư phụ đáng kính của cô vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cô:

_ Con không tin à.  Vậy để ta kể cho con nghe về sự tiên đoán của sư phụ ta.

Anh bắt đầu kể với chất giọng  trầm ấm vốn có của mình.
_ Cách đây ........

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi