CUỘC SỐNG VỀ HƯU CỦA HUYỀN MÔN ĐẠI LÃO


“Tất nhiên là tôi nghe thấy được, cậu nói tôi sẽ đánh quang côn, đây đều là do ai làm hại? Còn có lá gan chạy đến trong mộng của tôi giương oai nữa chứ, lá gan của cậu cũng rất to a, lúc ở bệnh viện còn dám đánh tôi ngất xỉu, hôm nay tôi nhất định sẽ hung hăng đánh cậu một trận cho hả giận!”Phó Minh Hành chờ nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng thất thố của Tạ Ngọc, cho dù là ở trong mộng, cũng không ai có thể nhìn thấy hắn tức giận mà không sợ hãi.

Kết quả sau khi hắn nói xong, Tạ Ngọc giống như không nhìn thấy hắn vậy, ở trước mặt hắn như đang nhìn thứ đồ vật gì đó, sâu kín mà thở dài nói: “Tiền bối, ngài rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng phản ứng ta a?”Phó Minh Hành nhăn mày lại: “Không phải tôi đã đứng trước mặt cậu rồi sao, còn có, đừng có gọi bậy, cái gì mà tiền bối, tôi đâu có già đến mức đó!”Nhưng Tạ Ngọc vẫn không hề phản ứng, Phó Minh Hành liền khó chịu, tên chết tiệt này là đang cố ý làm lơ hắn? Tên này cư nhiên dám ở trong mộng làm lơ hắn?Phó Minh Hành cảm thấy không thể lại suy nghĩ, một khi suy nghĩ tiếp nhất định sẽ hộc máu, ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, phản ứng trong mộng này chính là tiềm thức ban ngày của hắn, chẳng lẽ ở trong tiềm thức của hắn, Tạ Ngọc chính là một tên dám làm lơ hắn? Có phải hắn đã cho Tạ Ngọc mặt mũi quá rồi không?“Tạ Ngọc! Tôi đang nói chuyện với cậu đó, có nghe thấy không hả, cậu có tin hay không tôi sẽ……”“Tiền bối, ngài không muốn để ý tới vãn bối đúng không, vậy lần sau vãn bối lại đến làm phiền ngài nữa vậy.

Vãn bối ở trên hàng rào cảnh trong mơ của ngài có để lại ba đạo ấn ký, ba đạo ấn ký này sẽ thay vãn bối bảo vệ cảnh trong mơ của ngài không bị yêu ma quỷ quái quấy nhiễu.

”Ngay lúc Phó Minh Hành đang chuẩn bị bão nổi, Tạ Ngọc bỗng nhiên lại nói chuyện tiếp, ánh mắt còn nhìn phía trên đỉnh đầu.


Phó Minh Hành đi theo nhìn lên, liền phát hiện bên trong không gian u ám này, không biết vì cái gì lại xuất hiện ba đạo ấn ký tản mát ra một tầng kim quang, xác thật nhìn rất giống đồ vật của Đạo gia, ánh sáng kia chiếu vào trên người còn rất ấm áp.

“Vãn bối phát hiện, có người đang âm thầm gây bất lợi cho tiền bối, đối phương rất am hiểu thuật pháp âm tà, nếu tiền bối bị những hơi thở âm lãnh này quấn lên, khó tránh khỏi sẽ gặp phải các loại ngoài ý muốn, tiền bối nhất định phải để ý.

Ba đạo ấn ký này của vãn bối, có thể tạm thời giúp tiền bối ngăn cản một chút, nhưng đây chung quy cũng không phải là kế lâu dài, nếu tiền bối có thể đến gặp ta một lần, vãn bối nhất định sẽ lấy ra thứ âm tà ẩn núp trên người của ngài, như vậy mới có thể hoàn toàn giải quyết phiền toái này.

”Nghe thấy lời nói của Tạ Ngọc, Phó Minh Hành nhíu mày, hắn cũng không tin vào quỷ thần, cho nên khi nghe thấy Tạ Ngọc nói đến chuyện thần quái hắn cũng không tin, hắn chỉ cảm thấy bực bội, vì sao chính mình là một người thờ phụng chủ nghĩa duy vật, lại nằm mơ thấy Tạ Ngọc nói mấy chuyện quỷ quái?Việc này rất là cổ quái.

Càng cổ quái hơn chính là từ đầu tới cuối Tạ Ngọc giống như đều nhìn không thấy hắn, sau khi nói xong những lời này, bộ dáng thật sự rất giống đã bị đả kích mà rời đi.


Phó Minh Hành muốn gọi lại hắn hỏi cho rõ ràng, nhưng không biết tại sao chính mình không thể bước theo, giống như đang bị một cái chắn vô hình nào đó ngăn lại.

Phó Minh Hành sốt ruột, liền từ trong mộng tỉnh lại, bật dậy ngồi ở trên giường, sắc mặt biến thành màu đen.

Hắn không thể thuận lợi giáo huấn đến Tạ Ngọc, lại còn ăn một bụng tức giận.

Hơn nữa đêm, Phó Minh Hành bị người ta chọc cho tức giận, lại chạy tới phòng tập thể thao đánh bao cát, làm cho người hầu nửa đêm tỉnh lại đi WC sợ tới mức mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra.

------------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi