CUỘC SỐNG VỀ HƯU CỦA HUYỀN MÔN ĐẠI LÃO


Chu Hạo Đông có chút bất mãn, cảm thấy ông già nhà mình cũng quá bất công đi, mặc dù Chu Thần Hạo có là cháu đích tôn đi nữa, chỉ có chút việc nhỏ cũng muốn lão nhân gia tự mình tiếp đãi nữa sao?“Thần Hạo, cháu cũng không còn nhỏ nữa, chỉ có một chút việc nhỏ lại đi làm phiền ông nội của cháu.

”“Đúng vậy Thần Hạo, không phải thím ba nói nhiều, năm nay cháu cũng mười tám tuổi rồi, cũng nên vì trong nhà suy nghĩ nữa chứ, không nên suốt ngày ra ngoài chơi bời lêu lỏng, cháu có biết người bên ngoài nói cháu thế nào không, nói cháu là tiểu hoàng đế của nhà họ Chu, khó nghe muốn chết a.

”Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh mỗi người một câu, thành công đem Chu Thần Hạo nói cho mặt đen.

“Chuyện của cháu không nhọc chú ba thím ba lo lắng, nếu có rảnh ở đây dạy dỗ cháu, không bằng dành thời gian dạy dỗ Chu Thần Hi nhà chú thím đi, cháu nghe nói mấy ngày hôm trước cậu ấy cùng người ta đua xe, xém chút nữa còn đụng chết người, thế nào, hiện giờ người nọ còn sống không a.

”Chu Thần Hạo dựa lưng vào ghế, lộ ra khí chất kiêu ngạo, vừa nói ra mấy câu đã thành công làm thay đổi sắc mặt của Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh.


Sắc mặt của Hứa Bội Linh rất khó coi, ngữ khí khinh thường nói: “Cũng đâu phải do Thần Hi cố ý, là người nọ tự mình lao ra ăn vạ thôi, Thần Hi của nhà chú thím xui xẻo mới đụng phải cô ta.

Cũng không biết nơi nào bò ra tới chân đất, ỷ vào bản thân có vài phần nhan sắc liền suốt ngày quấn lấy Thần Hi nhà chúng ta, không lẽ cô ta thật sự cho rằng có thể bò vào cửa lớn của nhà họ Chu không thành, cũng không nhìn xem cô ta là cái thứ gì.

Thần Hạo a, cháu cũng nên cẩn thận một chút, đừng thấy ai cũng đều tin, ai cũng có thể mang về trong nhà, ai biết trong lòng những người đó đang tính toán chuyện gì, đừng để đến lúc đó còn làm người nhà giúp cháu thu thập cục diện rối rắm.

”Hứa Bội Linh ngấm ngầm chỉ trích, Chu Thần Hạo lạnh mặt đang chuẩn bị phát tác.

“Hừ!”Trong phòng khách đột nhiên vang lên một tiếng hừ tức giận, cùng với âm thanh nặng nề của quải trượng gõ trên mặt đấtHai vợ chồng Chu Hạo Đông nghe thấy âm thanh này, sắc mặt trở nên căng thẳng, liền nhìn thấy Chu lão không biết khi nào đã ra tới, đang đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, bên cạnh ông ấy còn có hai người trẻ tuổi, một người là Phương Hàng bọn họ quen biết, còn lại một người khác lớn lên cực kỳ xinh đẹp, nhưng bọn họ lại không biết là ai, chắc là ân nhân cứu mạng mà Chu Thần Hạo đã nói.


“Ba, ngài ra rồi à.

” Hứa Bội Linh cùng Chu Hạo Đông nhanh chóng đứng lên, có chút không được tự nhiên kêu một tiếng.

“Nêu tôi còn không ra, làm sao biết hai anh chị lén tôi ở chỗ này ngấm ngầm hại người chơi uy phong đâu.

” Chu lão lạnh mặt nói.

Hứa Bội Linh biết chính mình đã đụng vào họng súng, vội vàng nói: “Ba, ngài hiểu lầm rồi, tụi con không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở con cháu một chút thôi.

”“Cô vẫn nên dạy dỗ Chu Thần Hi cho tốt đi, lần sau lại để tôi nghe thấy nó đua xe, tôi nhất định sẽ đánh gãy hai chân chó của nó!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi