CƯỚI ANH NHÉ


Rời khỏi nhà của Châu Chấn Kiệt rồi Khương Bạch Ngọc cũng chẳng biết đi đâu.

Cô bảo taxi thả mình ở trạm xe bus rồi ngồi đó ngẩn người nhìn về phía dòng xe cộ qua lại.
Mưa phùn lất phất rơi, Khương Bạch Ngọc cảm thấy trống rỗng trong lòng, không biết nên làm gì tiếp theo.

Nơi thành phố xa hoa này quả thực không phải nơi dành cho cô.
Khi cô đang không biết phải làm gì tiếp theo thì chuông điện thoại vang lên, Khương Bạch Ngọc cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Hóa ra là anh trai cô Khương Lực nhắn tin thông báo em bé sắp chào đời, Khương Bạch Ngọc không khỏi vui mừng thay anh trai cô, cô ngay lập tức nhắn lại.

Ngón tay đang nhắn tin bỗng dừng lại, cô xóa đi dòng chữ vừa nhắn sau đó hỏi anh trai mình có thể tới nhà chơi không.
Cô nghĩ mình nên nghỉ ngơi một thời gian cũng như để quên đi Châu Chấn Kiệt.
Khương Bạch Ngọc đứng lên cầm lấy túi của mình bắt xe bus tới trạm tàu điện.

Từ đây lại mua vé tàu điện đến thành phố H.
Trên đường đi cô ngoài ăn rồi ngủ chẳng biết làm gì nữa, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh làng quê hai bên xung quanh.
Đến thành phố H anh trai cô đã ở trạm tàu điện đón cô, anh trai thấy cô cầm theo một túi đồ có phần thắc mắc.

"Sao em lại mang nhiều đồ vậy?"
Nói rồi ngẩng đầu lên, lúc nhìn đến gương mặt phảng phất buồn rầu của cô Khương Lực đoán đã có chuyện xảy ra.

Nhưng nếu Khương Bạch Ngọc không muốn nói anh cũng không tra hỏi nhiều làm gì.
Anh giúp Khương Bạch Ngọc cầm lấy túi đi lên xe tải của mình, Khương Bạch Ngọc thấy chiếc xe này liền hỏi.
"Ủa anh mua xe hồi nào vậy sao em không biết?"
"À đây là xe của nhà vợ chứ anh của em đào đâu ra tiền mua xe."
Khương Lực khởi động xe đi về phía ngoại thành thành phố.

Trên đường đi hai anh em không nói chuyện nhiều, Khương Bạch Ngọc trong lòng có tâm sự vì thế yên lặng nhìn cánh đồng phía xa.
Anh trai nhìn ra cô đang buồn có điều không biết nên nói gì với cô, nếu vậy để cô ngắm cảnh giải sầu cũng tốt.
Xe một đường chạy đến trấn nhỏ ở ngoại thành sau đó dừng trước một căn nhà ba tầng.

Khương Bạch Ngọc thấy xe dừng lại liền đi xuống, cô quay đầu cầm lấy đồ đạc của mình, bỗng dưng một bàn tay che đi mắt của cô.
Giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau.
"Đoán xem em là ai nào?"
Khương Bạch Ngọc kinh ngạc nói.
"Tiểu Lan phải không!"
Khương Tiếu Lan phía sau buông tay ra đáp.
"A chị lại đoán đúng rồi, mà không chỉ có mình em đâu nha! Mấy đứa ơi chị Bạch Ngọc tới rồi này!"
Dứt lời bên trong có ba bốn người chạy ra ôm chầm lấy Khương Bạch Ngọc hò hét tên cô.

Khương Bạch Ngọc bất ngờ mở lớn mắt nhìn từng đứa em của mình.
Hai đứa sinh đôi Khương Tuấn Triết, Khương Tuấn Hào, đứa út Khương Việt Trạch cùng với em tư Khương Tiếu Lan.

Tất cả các em của cô đều có mặt ở đâu.
Tiếng hò hét vang lên khắp nơi, anh trai Khương Lực nhìn mấy đứa thở dài nói.
"Mấy cái đứa này yên lặng đi nào không hàng xóm lại ra mắng đấy."
Khương Tiếu Lan cười hì hì quay ra nói.

"Tụi em biết rồi anh không cần nhắc đâu."
Khương Bạch Ngọc nhìn chỉ có mấy người ra đón cô liền hỏi.
"Cha mẹ đâu, còn có anh cả nữa."
Khương Tiếu Lan nghe cô hỏi đáp lại.
"Bọn họ đến sau, bọn em được nghỉ hè sớm nên đến đây trước."
Thấy đám trẻ con nhốn nháo Khương Lực đi tới nói.
"Giải tán giải tán nào, mấy đứa không định cho chị chúng mày đi tắm rửa nghỉ ngơi à.

Nó vừa mới đi đường mấy tiếng đồng hồ đó."
Cả đám nghe lời anh trai dạt ra một bên để Khương Bạch Ngọc lên nhà.

Khương Tiếu Lan dẫn cô đi một vòng tham quan, trước đây cô chỉ biết chị dâu là gia đình khá giả, xem ra anh trai lấy chị ấy mặc dù đi ở rể nhưng vẫn được đối xử rất tốt.
Căn nhà này chính là của bố mẹ chị dâu xây cho hai vợ chồng, ở một thị trấn như thế này mà có nhà ba tầng đã coi như khá giả rồi.
Xem ra trong đống anh chị em Khương Lực vẫn là người an cư lập nghiệp nhanh nhất.
Khương Bạch Ngọc đi một vòng chẳng thấy chị dâu đâu bèn hỏi Khương Tiếu Lan.

Cô nhóc nghe xong đáp.
"À chị ấy đang ở bệnh viện, thôi chị nghỉ ngơi đi ngày mai hãng đến thăm, buổi tối bệnh viện không mở cửa cho người nhà vào đâu."
Khương Bạch Ngọc nghe theo đi tắm rửa trước, xong xuôi mọi thứ lạ cùng các em nấu cơm ăn uống.
Đã lâu không gặp người nhà tâm trạng ủ rũ của cô nhờ đó cũng tốt lên.


Cả tối nói chuyện đến quên trời quên đất, chờ đến khi các em lên giường ngủ Khương Bạch Ngọc mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Ban đêm ở trấn nhỏ không giống thành phố, không có tiếng xe ồn ào náo nhiệt, cũng không có ánh đèn chiếu cả đêm lẫn ngày.

Ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều, còn có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Màn đêm tĩnh mịch, khi không còn sự náo nhiệt Khương Bạch Ngọc lại bất giác nhớ đến Châu Chấn Kiệt.
Không biết hắn có ăn uống đầy đủ không, không biết hắn có tự chăm sóc bản thân không.
Nỗi nhớ làm cô thao thức không ngủ nổi, trong đầu cứ hiện lên một đống câu hỏi.
Tập đoàn bây giờ ra sao rồi nhỉ, cô xem báo cùng tin tức cũng không có nói đến chuyện đấy.

Thực ra tất cả thông tin đều bị Châu Chấn Kiệt ngăn chặn vì thế không phải người thuộc tầng lớp thượng lưu thì không biết được thông tin gì hết.
Kể cả tin tức đính hôn của bọn họ trước đây cũng được hắn khống chế, vì thế gia đình cô mới không nhận ra.
Khương Bạch Ngọc bên này thao thức thì Châu Chấn Kiệt bên kia cũng mất ngủ không kém.

Dưới bầu trời đêm bao la có hai tâm hồn đang hướng đến nhau, dù cho cách xa cả trăm cây số..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi