CƯỚI ANH NHÉ


Sau một tuần chờ đợi điều tra cuối cùng Châu Chấn Kiệt cũng có kết quả trên tay.

Đây là bằng chứng xác thực để khiến cho Trình Bác Văn cùng Viên Châu Hoa vào tù vì tội tiết lộ bí mật kinh doanh.
Ngay khi hắn định công bố chuyện này trước toàn bộ hội đồng thì xảy ra chuyện.

Viên Châu Hoa ngất xỉu ở nhà riêng, Viên lão gia cùng Viên phu nhân lo lắng suýt phát bệnh.
Ban đầu hắn cho rằng đây là chiêu trò của Viên Châu Hoa nhằm kéo dài thời gian, cho đến khi hắn tới gặp cô ta mới nhận ra cô ta quả thực có bệnh.
Viên Châu Hoa nằm ở trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch mệt mỏi nhắm mắt.

Nghe thấy tiếng của hắn cô ta chậm rãi mở mắt ra.
"Chấn Kiệt...anh còn đến thăm em sao?"
Châu Chấn Kiệt không nói gì, bỗng cửa mở ra, Viên lão ra đi vào trong.

Gương mặt ông thất thần chẳng còn dáng vẻ uy nghiêm ngày nào.
Nhìn thấy Châu Chấn Kiệt ông xấu hổ không biết phải làm gì.

Ông nói.
"Chấn Kiệt ta có thể nói chuyện riêng với cháu được không?"
Châu Chấn Kiệt gật đầu đồng ý đi cùng ông ta ra ngoài.
Đứng ở ban công tầng hai Viên lão gia mệt mỏi nói.
"Ta đã biết tất cả những chuyện mà Viên Châu Hoa làm với cháu rồi.

Cũng biết chính con bé mới là người ăn cắp thông tin, mọi chuyện đều là nó nói với ta."
Châu Chấn Kiệt lên tiếng.
"Chú muốn cháu bác bỏ đơn kiện phải không?"
Viên lão gia gật đầu, ông từng này tuổi rồi chỉ có một đứa con gái, dù nó đã làm sai rất nhiều chuyện nhưng nó vẫn là cốt nhục của ông.


Làm sao có thể trơ mắt nhìn con mình bị bắt cơ chứ.
Châu Chấn Kiệt lặng thinh, Viên lão gia vốn có ơn với hắn quả thực rất khó xử.

Viên lão gia nhìn như già đi vài tuổi, ông lắc đầu nói tiếp.
"Nếu có thể chú sẽ bù đắp mọi chuyện hộ con bé."
Châu Chấn Kiệt thở dài, hắn đổi chủ đề hỏi ông.
"Viên Châu Hoa rốt cuộc bị bệnh gì vậy chú?"
"Nó..."
Nói đến đây Viên lão gia thở dài đau đớn.
"Nó có thai."
"Cha nói gì cơ!!"
Một giọng nữ yếu ớt vang lên, Viên lão gia lo lắng quay lại nhìn, hóa ra Viên Châu Hoa đã tự mình đứng lên đi tới đây nghe lén.

Khi nghe đến hai chữ có thai cô ta không thể tin được hét lên.
"Có thai! Con có thai! Làm sao có thể cơ chứ!! Không thể nào!!!"
Tinh thần của Viên Châu Hoa không chịu nổi đả kích này, cô ta trăm vạn lần cũng không nghĩ đến mình lại mang thai con của Trình Bác Văn.
"Tôi không muốn nó! Lấy nó ra cho tôi!! Lấy ra đi!!"
Cô ta ra sức cào bụng mình gào thét, y bác sĩ cùng Viên lão gia phải cố gắng lắm mới giữ chặt được cô ta.

Bác sĩ nhanh chóng tiêm thuốc an thần mới khiến cô ta yên lặng, nhưng hai mắt Viên Châu Hoa mở lớn nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Chứng kiến chuyện này Châu Chấn Kiệt cảm thấy có lẽ đây chính là quả báo của cô ta.

Sau khi nhìn cô ta được đưa vào trong phòng hắn nghe loáng thoáng việc không thể phá bỏ cái thai.
Tử c ung của Viên Châu Hoa quá mỏng, sợ rằng đây là đứa con duy nhất của cô ta.

Nếu bỏ đi sau này cô ta sẽ không thể tiếp tục làm mẹ.

Viên lão gia đau đầu không thôi, cũng không dám nói lại với con gái, gương mặt hiện lên sự khắc khổ.
Châu Chấn Kiệt lắc đầu, sau này Viên Châu Hoa sẽ phải sống với ký ức này cả đời.
Hắn niệm tình cũ với Viên lão gia quyết định không truy cứu con gái ông.

Viên lão gia cảm động cảm ơn hắn, cũng nói ra thỉnh cầu cuối.
"Cháu có thể giữ bí mật chuyện Viên Châu Hoa cho chú được không?"
"Chú yên tâm, cháu sẽ giữ bí mật."
Rời khỏi bệnh viện Châu Chấn Kiệt nhận điện thoại của cấp dưới nói rằng Trình Bác Văn đã bỏ trốn.

Hắn đã đoán được trước điều này vì thế sai người nằm vùng ở tất cả các chốt trên đường lớn.
Có lẽ do chủ quan, Trình Bác Văn không nghĩ đến hắn có người đứng chốt vì thế vẫn đi lên trên xe bus đi đường lớn.

Chẳng mấy mà anh ta bị phát hiện, sau một cuộc truy đuổi cuối cùng anh ta cũng bị bắt lại.
Mọi tội lỗi đều đổ lên đầu anh ta, nhưng Châu Chấn Kiệt đâu dễ dàng tha cho anh ta.

Hắn dùng quan hệ của mình biến tội của Trình Bác Văn từ vi phạm hành chính chuyển sang vi phạm hình sự.

Để anh ta phải ngồi nhà đá vài chục năm.
Viên Châu Hoa nổi khùng nổi điên cuối cùng cũng bị đưa sang nước ngoài chữa trị.

Bề ngoài thì thông báo là cô đi nước ngoài du học.
Nhìn kết cục này hắn cảm thấy đã trả thù đủ rồi.
Châu Chấn Kiệt nhìn đến điện thoại của mình, trên màn hình hiển thị hình ảnh của Khương Bạch Ngọc.

Đã đến lúc hắn giải quyết nốt chuyện của mình.
.

Sau khi chị dâu sinh con, Khương Bạch Ngọc ở thành phố H vài ngày rồi cùng anh chị em từ biệt anh trai Khương Lực trở vê quê.
Sống ở làng quê cô cảm thấy chữa lành cho mình không ít, nhưng lúc nào gương mặt cũng phải phất nỗi buồn.

Đến tôi khi chợp mắt đều nghĩ đến Châu Chấn Kiệt.

Dường như không thể thoát ra khỏi bóng ma của hắn.
Cả gia đình đều nhận ra cô có tâm sự, mấy anh chị em đùn đẩy nhau xem ai đi dò hỏi có chuyện gì, cuối cùng đẩy đến chỗ anh cả Khương Bình.
Khương Bình nhíu mày nói.
"Mấy cái đứa này sao lại bắt anh đi."
"Thì anh là người thân với chị ấy nhất mà, không phải anh thì là ai."
"Con mắt nào của mày thấy anh thân với nó hả?"
Khương Tiếu Lan nhanh nhảu đáp.
"Con mắt này nha, chị ấy gọi điện về chỉ nói chuyện với anh còn gì."
Khương Bình đưa tay vỗ đầu đứa em gái của mình.
"Con nhỏ này cả nhà có mỗi anh dùng điện thoại di động không gọi anh thì gọi ai."
Hai đứa song sinh bực mình.
"Lằng nhằng quá đó, anh có đi không thì bảo."
Khương Bình đành phải bước khập khiễng đi tìm Khương Bạch Ngọc tra hỏi.

Nhưng anh không phải kiểu người tâm sự bình thường, cũng chẳng có tâm hồn nhạy cảm như phụ nữ.

Hỏi hai ba câu cuối cùng chẳng thu hoạch được gì.
Khương Bạch Ngọc mấy ngày này ở quê giúp việc cho gia đình, cuối cùng bị cảm nhẹ.

Cô không nói cho mọi người sợ mọi người lo lắng, ai ngờ lại biến thành một hiểu lầm lớn.
Bởi vì bị cảm nên cô ăn ít đi, mấy món cô thích cũng không ăn nhiều được, đến tối đi uống thuốc bị mắc ở cổ thành ra nôn khan trong nhà vệ sinh.
Khương Tiếu Lan nửa đêm dậy ra ngoài đi vệ sinh nghe được tiếng nôn khan đầu nảy số chạy như bay về phòng quên luôn cả giải quyết s1nh lý.
Căn nhà có hai phòng ngủ, vì sinh cả trai lẫn gái nên cha mẹ Khương Bạch Ngọc dùng ván ngăn phòng thành hai.

Khương Tiếu Lan chạy về ngay lập tức gõ vào ván hô lên.
"Này anh em phát hiện ra chuyện động trời rồi!!"

Ván mỏng, người bên kia nghe rõ mồn một, mấy đứa trẻ con bắt đầu bật chế độ hóng hớt.
"Chuyện gì thế chị mau nói đi."
"Chị Bạch Ngọc hình như có thai!"
"Cái gì cơ!!"
Bên kia ván sột soạt xì xào một hồi, Khương Bình hỏi lại.
"Mày chắc không! Có thai là như thế nào!!"
"Thì chị ấy nôn này, còn đổi khẩu vị, cả người ngơ ngẩn khả năng cao bị tên nào làm cho có thai rồi đá mới thành ra vậy."
"Chúng mày nói gì, Bạch Ngọc có thai á!!"
Giọng cha mẹ to đùng từ bên kia truyền tới, thì ra tường nhà mỏng, bọn họ nói gì đều bị cha mẹ nghe thấy hết.
Khương Tiếu Lan lè lưỡi, chết dở thế nào lại đến tai bố mẹ rồi.

Bỗng có tiếng cửa mở, Khương Bạch Ngọc trở lại trong phòng.

Cả nhà như định sẵn mà đồng loạt im lặng.
Sáng hôm sau khi Khương Bạch Ngọc đi ra ngoài đồng cha mẹ cùng anh em của cô tập hợp lại.

Cha cô tuy cổ hủ không chấp nhận con gái mình có thai khi chưa chồng, nhưng cũng là khúc ruột của mình làm sao dám đánh mắng.
Khương Bạch Ngọc chịu thiệt thòi lên thành phố lớn làm việc giả tiền cho gia đình bao năm qua, đến khi anh hai lấy vợ kiếm được nhiều tiền hơn cô mới đỡ gánh nặng.
Bà Khương ôm mặt khóc thương con gái, bị kẻ xấu lợi dụng.

Ông Khương thở dài nói.
"Trước tiên đừng làm gì quá đáng, để từ từ xem Khương Bạch Ngọc có muốn nói với chúng ta sự thật không."
Khương Bình bực mình đập tay lên bàn.
"Chết tiệt con mà gặp thằng chó đó thể nào cũng đánh hắn nhừ xương."
"Đúng đó con cũng giúp anh đánh hắn."
Khương Bạch Ngọc không biết cả nhà đang nghĩ cô có thai, chỉ thấy thái độ của mọi người bỗng nhẹ nhàng hẳn ra.

Mẹ không bắt cô đi xác nước nữa, mà em gái cũng không giành đồ ăn với cô.

Khương Bạch Ngọc chỉ nghĩ mọi người biết mình cảm nên đối xử như vậy mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi