CƯỚI CHIẾN THẦN TÀN TẬT VỀ LÀM THIẾP VÀ CÁI KẾT


Khung xương và cơ bắp trên vai vừa chắc vừa rắn, chỉ đập nhẹ một cái đã đủ khiến Giang Tùy Châu hoa cả mắt.
Sau cơn choáng váng ngắn ngủi, một bàn tay nắm lấy cánh tay Giang Tùy Châu.
Vì bàn tay đó khá mạnh, lúc vừa bị nắm lấy, Giang Tùy Châu cảm giác như xương cốt vỡ nát, sau đó được vững vàng nhấc dậy, giúp anh ngồi ổn định.
“Ngồi vững.” Anh nghe thấy giọng nói Hoắc Vô Cữu vang lên bên cạnh.
Giang Tùy Châu hơi lúng túng xoa xoa trán, hắng giọng.
“Xin lỗi.” Anh cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh.
Hoắc Vô Cữu lạnh nhạt ừ một tiếng.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động, bánh xe lăn cọt kẹt, thoáng chốc tiếng động vang lên bốn phía, màn xe cũng bị gió thổi bay phất phơi, bầu khí trở nên bớt ngượng ngùng hơn.
Im lặng một lúc, Giang Tùy Châu len lén liếc nhìn Hoắc Vô Cữu.
Y ngồi bên cạnh anh, đầu hơi nghiêng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn phía ngoài cửa sổ.

Màn cửa phất phới, hạt mưa theo đó lọt vào trong.

Ánh đèn bên ngoài chiếu vào mặt Hoắc Vô Cữu, phũ vầng sáng ấm áp nơi má y.
Không biết có phải do ảo giác của bản thân không mà Giang Tùy Châu cứ cảm thấy màu môi của Hoắc Vô Cữu có vẻ hơi tái, trông không bình thường.
Nhưng ánh sáng trong xe quá tối, nhất thời, Giang Tùy Châu không biết có phải do mình nhìn nhầm không.
Hắn bèn không kiềm được nghía nghía.
Đúng lúc này, Hoắc Vô Cữu bỗng chuyển đường nhìn, nhìn về phía anh.
Bị bắt quả tang.

Giang Tùy Châu khựng lại, cắn răng ra vẻ hỏi: “Lạnh?”
Chắc không lạnh.

Giờ đã vào đầu xuân, ngoài trời mưa tuy hơi lạnh, nhưng đối với Hoắc Vô Cữu mà nói, khẳng định không là gì —— Dù sao đâu phải ai cũng giống như anh, người làm bằng giấy.
Hoắc Vô Cữu chầm chậm nói: “Không lạnh.”
Ánh mắt y lướt qua chân mình trong âm thầm.
Từ lúc trời đổ mưa vào sáng nay, chân y bắt đầu đau râm rang.

Cơn đau đã thành quen của y, sau khi rời phủ, bỗng trở nên nghiêm trọng.
Giống như cưa sắt hay rìu cùn, đang cứa từng nhát lên kinh mạch mạch của y, làm cho hai chân giống như bị tra tấn liên tục, đau đớn khiến da đầu y tê dại, hai tay đặt trên gối nắm chặt thành nắm đấm.

Chuyện như vậy, đương nhiên y sẽ không nói với Giang Tùy Châu, cảm thấy không cần thiết, mà cũng không muốn doạ đến hắn.
… Nhưng, hình như Tĩnh Vương rất muốn trò chuyện với y.
Từ lúc lên xe tời giờ cứ thấp thỏm không yên, vừa nãy còn nhìn trộm y.
Y thản nhiên nhìn lại Giang Tùy Châu.
“Ngươi lạnh?” Y hỏi lại.
Giang Tùy Châu lắc đầu: “Ta thấy ngươi… Cứ nhìn ra ngoài, nên tưởng là vì gió lạnh.”
Chợt nghe Hoắc Vô Cữu thấp giọng cười khẽ.
“Sao ngươi không đoán, là ta muốn trốn?” Y nói.
Tuy khoé môi y chỉ khẽ nhếch lên nhưng màn xe tung bay phần phật khiến cho ánh sáng loang loáng trong mắt y, trong một thoáng khiến người ta cảm thấy như chứa hai phần hài hước.
Giang Tùy Châu ngây người, theo sau là cảm giác bức rức khó hiểu, vội vàng chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi muốn có thể thử mà, xem xem Hoàng Thượng có ngầm phái người giám sát ngươi không.” Anh thờ ơ nói.
… Mới nói hai câu sao đã hoảng rồi?
Hoắc Vô Cữu thu hồi ánh mắt, ý cười trên khoé môi trở nên sâu sắc hơn.
————
Xe ngựa dừng tại Cổng Khai Dương.
Giang Tùy Châu được đỡ xuống xe, trông thấy xung quanh đã đậu không ít xe, quan viên gia quyến giao lưu qua lại, bầu không khí rất náo nhiệt.
Anh vừa xuống đã cảm thấy không ít ánh mắt hướng về phía mình, và càng nhiều hướng về phía sau lưng anh —— Giang Tùy Châu biết, những người này, đang chờ dòm ngó Hoắc Vô Cữu.
Vẻ mặt anh sắc lạnh và ngạo mạn, đứng bên cạnh xe ngựa, lúc này người hầu vội vàng di chuyển xe lăn ra cho Hoắc Vô Cữu.
Trong thấy mọi người xung quanh thả chậm bước chân, Giang Tùy Châu không kiềm được khẽ cau mày.
Muốn xem cảnh náo nhiệt chứ gì? Được, cho các người xem.
Anh quay đầu lại, lạnh lùng nói với mấy người hầu: “Nhanh lên, muốn để Bổn vương đợi bao lâu nữa?”
Mấy người hầu nọ vội cúi đầu nhận lỗi, sốt ruột di chuyển Hoắc Vô Cữu xuống xe ngựa.
Giang Tùy Châu thu hồi tầm mắt, ánh nhìn rét tận xương quét một vòng các đại thần xung quanh.
Đây là dáng vẻ đang rất cáu, có thể vạ lây người vô tội bất cứ lúc nào.

Bấy giờ, mọi người mới rối rít thu hồi ánh nhìn, giọng như cơ bản không nhìn thấy họ vậy, phần ai nấy đi.
Giang Tùy Châu hài lòng thu hồi ánh nhìn, chắp tay sau lưng, đi về phía Cổng Khai Dương.
Mạnh Tiềm Sơn vội vàng đẩy Hoắc Vô Cữu đi theo bước chân của anh.
Vì trông tâm trạng Tĩnh Vương điện hạ đang rất tệ, có thể nổi điện bất cứ lúc nào, tuy triều thần bình thường có lòng đi qua hàn huyên đôi câu nhưng lại không dám gánh rủi ro nếu lỡ đụng chạm anh nên đoạn đường này, vô cùng thông thuận.
Tuy nhiên, có đủ loại dò xét công khai hoặc ngấm ngầm đổ dồn về phía anh, đặc biệt là người sau lưng anh.

Hoắc Vô Cữu.
Trước năm nay, cái tên này với họ mà nói, thật giống như ác quỷ đòi mạng.
Chính người này, mang theo binh mã, đánh thẳng từ Dương Quan đến Nghiệp Thành, đuổi họ khỏi cơ nghiệp trăm năm của tổ tông, chạy đến tận Đại Giang phía nam.

Cuối năm ngoái, cũng chính người này bỗng dưng khởi binh, mang theo mấy chục ngàn binh mã, dàn trận bên bờ bên kia, theo xu thế, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua sông, đuổi tận giết tuyệt Đại Cảnh của họ.
Nhưng cũng may Đại Giang dễ thủ khó công, đồng thời không biết Bắc Lương xảy ra chuyện gì, phái một đội quân vượt sông trước nhưng quân đội tiếp viện lại không theo.

Bấy giờ giúp cho tướng lĩnh bảo vệ sông vớ được sơ hở, bao vây Hoắc Vô Cữu cùng hơn một ngàn binh mã.
Dù thế, trận chiến ấy vẫn phải đánh tận bảy tám ngày, đến khi đối phương cạn kiệt lương thực, mới miễn cưỡng bắt được Hoắc Vô Cữu.
Đối với Đại Cảnh của họ mà nói, điều này có ý nghĩa gì?
Nhất định như kiểu đã bước nửa chân vào quỷ môn quan nhưng có thể giết ngược lại Vô Thường đòi mạng.
Nay, vị vô thường này bị đánh gãy hai chân, được đẩy đi theo sau Tĩnh Vương điện hạ, lấy thân phận gia quyến của hắn đến tham gia Thiên thu yến của Bệ hạ.
Hoặc nhiều hoặc ít, tất cả họ đều muốn nhìn thử xem, Hoắc tướng quân mặt xanh nanh trắng trong truyền thế, có bộ dạng trông như thế nào.
Nhưng hoá ra không phải kiểu thô lỗ da đen mắt lồi, râu ria đầy mặt.
Trái lại, y là một người có tướng mạo anh tuấn xuất chung.
Y lẳng lặng ngồi trên xe lăn, nhưng vì vóc người cao ráo thon gọn nên nhìn y ngồi đó có cảm giác như đang ngồi nơi không thuộc về mình, ấy vậy mà y vẫn ngồi rất ngay ngắn.

Y ăn mặc đơn giản, sắc mặt không mấy tươi tỉnh nhưng lại ánh lên nét sắc bén như lưỡi đao ra khỏi vỏ, khiến cho người khác không dám đến gần.
Vào đúng lúc này, bầu không khí xưng quanh bỗng thay đổi.
Bằng khoé mắt, Giang Tùy Châu nhìn thấy một người.
Cao lớn đô con, rõ ràng đang mặc lễ phục với ống tay áo rộng rãi tung bay, nhưng bẩm sinh lại như tên thổ phỉ mới trốn khỏi núi.

Gương mặt đen đúa vô cùng nổi tội, đổi mắt to như chuông đồng giờ phút này đang tràn đầy căm giận, đến độ vành mắt đo đỏ, đang nhìn anh chòng chọc.
… À, Kỷ Hoằng Thừa.
Giang Tùy Châu thầm hít sâu một hơi.
Kỷ Hoằng Thừa là con người ngay thẳng nhưng lại lỗ mãng, giờ gặp Hoắc Vô Cữu, không chừng sẽ nói hay làm chút gì đó đây mà.
Anh lên tinh thần sẵn sàng, đợi Kỷ Hoằng Thừa gây sự.
Quả nhiên thấy Kỷ Hoằng Thừa sãi bước đi về phía anh, quần áo bay phất phới, trông như con gấu đen chúi đầu vào tiệm vải xong trùm tơ lụa lên người, giương nanh múa vuốt muốn nhào tới ăn thịt người.

Xong thấy gã dừng ở vị trí cách mình ba bước.
Giang Tùy Châu ngừng bước, cau mày nhìn về phía gã, lại thấy Kỷ Hoằng Thừa vẫn đứng như trời trồng ở đấy.
… Gã đinh làm gì đây?
Giang Tùy Châu hơi nghi ngờ, lại thấy đôi mắt chuông đồng kia trừng anh một cách dữ tợn rồi xoay người bỏ đi.

Vị phu nhân mặt mày thanh tú đi bên cạnh gã lấy làm xin lỗi hành lễ với Giang Tùy Châu.
… Cứ vậy đi?
Giang Tùy Châu ngờ ngợ nhìn theo gã, xong cho rằng do người này không dám nổi điên ở tiệc sinh nhật của Hậu Chủ.
Lại không biết rằng, chính vào lúc Kỷ Hoằng Thừa bước về phía anh, một cục tròn cực nhỏ, được vo lại từ giấy, như mũi tên xé gió bay lên, đập ngay ngực của Kỷ Hoằng Thừa rồi rơi vào ngực áo của gã.
Không ai nhìn thấy thứ nho nhỏ như ruồi nhặng ấy, đừng nói đến là nhìn thấy ai ra tay.
Chỉ có Kỷ Hoằng Thừa – người vội vàng trốn vào một góc trong cung, cẩn thận mở cục giấy ra xem – biết mà thôi.
Trên tờ giấy kia, nét chữ trong cứng cáp lại mang mềm mỏng, nhìn thoáng qua đúng là bút tích của Hoắc tướng quân.
「Đừng truyền tin nữa, dưỡng sức xem tình hình.
Khi nào Lâu Việt hồi kinh, liên lạc.」
Kỷ Hoằng Thừa hiểu ý y ngay.
Hoá ra, không cần gã nói, Hoắc tướng quân đã tính toán hết cả rồi.

Từ đầu tới cuối y không làm gì hết, là đang đợi thời cơ.
Thời cơ này… Chính là Lâu tướng quân.
Nhưng Lâu tướng quân một lòng trung quân báo quốc, Hoắc tướng quân lại tạo phản… Lâu tướng quân sẽ giúp y sao?
Kỷ Hoằng Thừa thấy hơi lo lắng, nhét tờ giấy kia vào miệng rồi nuốt xuống.
————
Hoắc Vô Cữu đã đoán trước sẽ gặp Kỷ Hoằng Thừa trong bữa tiệc hôm nay.
Tuy người này nói muốn giúp y, nhưng thực tế chẳng giúp ích được gì.

Trái lại gã gửi thư mấy lần liền, toàn những tin tức vô bổ, còn dễ gây sự chú ý, gây phiền phức cho phủ Tĩnh Vương.
Với Hoắc Vô Cữu mà nói, tác dụng của gã, chỉ là liên lạc với Lâu Việt dùm y mà thôi.
Hoắc Vô Cữu ngồi im trên xe lăn, ánh mắt thâm sâu.
Y cố gắng chống chọi cái chết, không phải vì để Giang Thuấn Hằng có thêm mấy năm mà lăng nhục y, mà vì chờ cơ hội có thể rời khỏi đây.

Nhìn khắp Nam Cảnh, y tứ cố vô thân, người duy nhất có thể nhờ, chỉ có Lâu Việt.
Tuy Lâu Việt không đứng cùng phe với phụ thân y, ngày nay còn đối địch với y, nhưng năm xưa từng nợ y một mang, xem như một món ân huệ.
Con người y chưa từng mong đợi người khác đền ân khi ra tay cứu giúp, cũng không định ép Lâu Việt làm những chuyện trái với nguyên tắc của ông.

Nhưng hiện giờ, y bị lọt giữa vòng vây của địch, chỉ có thể mượn nó, tìm một con đường sống.

Nghĩ đến đây, y giương mắt lên, nhìn về phía Giang Tùy Châu.
Hắn đang bước đi cách y một bước chân, dáng người cao gầy, áo bào tung bay.

Chắc sắc mặt của hắn hiện giờ trông rất khó chịu nên mới khiến cho người xung quanh e dè ngó nghiêng bên này, nhưng rồi lại không dám đi qua.
Nếu thật có một ngày như vậy… Chắc chắn Giang Thuấn Hằng sẽ không dễ dàng để yên.
Hoắc Vô Cữu thu hồi ánh nhìn.
Nếu trời cao không tuyệt đường y, nếu còn chút sức, nể mặt bé thỏ này tâm tính lương thiện, cùng sự si mê khó giải thích với anh, xem thử xem có thể cứu hắn một mạng không.
Mà Giang Tùy Châu đang đi đằng trước đương nhiên không biết, Hoắc Vô Cữu ở sau lưng đang nghĩ gì.
Sau khi đi đến điện Tê Ngô nhờ hướng dẫn của cung nhân thì thấy có nội thị đang đứng sẵn ở đó chờ anh.

Thấy anh đến, nội thị đó vội vàng tươi cười chào đón, hành lễ với anh.
“Tham kiến Tĩnh Vương điện hạ, nô tài dẫn người vào ghế.”
Nói xong gã hơi lách người qua nhường đường, mời Giang Tùy Châu đi vào trong.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của gã rơi xuống sau lưng Giang Tùy Châu.
Thoắt cái, nụ cười trên mặt nội thị sặc mùi nịnh nọt, tiến lên trước nói: “Làm phiền Vương gia, trong cung có quy củ —— gia quyến phải ngồi bên bàn gia quyến.”
Vừa dứt lới, gã cất giọng nói với người đằng sau ngay: “Người đâu mau đến đây, dẫn vị phu nhân này của Tĩnh Vương điện hạ đến phòng tiệc phía tây…”
Giang Tùy Châu sầm mặt ngay tức thì, giơ tay lên, ngắt ngang lời gã.
Đưa Hoắc Vô Cữu đến bàn của phái nữ? Đùa nhau à?
Khỏi nghĩ Giang Tùy Châu cũng biết, đây là cách hạ nhục do Hậu Chủ suy nghĩ kỹ lưỡng.

Huống hồ, làm vậy còn tách Hoắc Vô Cữu và anh ra, đến khi đó, giở trò mờ ám gì cũng dễ dàng hơn.
Thành ra, anh tuyệt đối không thể đồng ý.
Nhưng xử lý thế nào…
Giang Tùy Châu ngừng một chốc rồi quay qua nhìn Hoắc Vô Cữu bằng ánh mắt âm u, tiếp đến đưa mắt nhìn về phía người hầu nọ.
Ánh mắt anh lạnh lẽo như rắn độc, lại thấp thoáng ý cười, để lộ ra vẻ biến thái, âm u khó diễn tả bằng lời.
Anh ung dung nói.
“Vị phu nhân này của Bổn vương, cần Bổn vương phải tự mình trông coi.

Gã rất ngang bướng, chỉ Bổn vương chế ngự được gã… Mong công công châm chước.”
Giọng anh nhẹ nhàng từ tốn, nhưng không hiểu sao lại khiến nội thị lạnh cả sống lưng.

Khi gã dè dặt nhìn về phía Tĩnh Vương, thấy anh đang đứng ngược sáng, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười lạnh.
Thái độ và giọng điệu của anh, hoàn toàn không giống như đang xin gã châm chước giữ người lại, ngược lại giống như đang nói với gã, mình phải mang theo món đồ chơi riêng cùng đi vào bàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi