CƯỚI CHIẾN THẦN TÀN TẬT VỀ LÀM THIẾP VÀ CÁI KẾT

Suy cho cùng tuổi tác Bàng Thiệu đã không còn nhỏ nữa, lại thêm gã ta là một quan văn vai không thể gánh, tay không thể nâng, sức lực càng khỏi phải nói là yếu thế nào.

Gã ta đá một chân vào xe lăn, xe lăn thoáng lung lay, nhưng lại không động đậy một chút nào.

Phía xung quanh tức khắc yên tĩnh hẳn.

Lúc này tiếng cười giễu cợt phát ra từ chiếc xe lăn kia lại đặc biệt rõ ràng.

Bàng Thiệu cúi đầu nhìn qua thì liền thấy Hoắc Vô Cữu ngồi ở trên xe lăn, rũ đầu nâng mắt, lười biếng mà nhìn gã ta một cái.

Tiếng cười kia, là hắn phát ra.

Bàng Thiệu hiếm khi trợn tròn con mắt, tất cả tức giận đều hiện rõ trên mặt.

Thị vệ xung quanh không dám nhìn trò vui này nữa, vội vàng xông lên phía trước, lôi Hoắc Vô Cữu từ trên xe lăn xuống, quăng ngã xuống mặt đất.

Âm thanh thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất, cuối cùng cũng khiến Bàng Thiệu xuôi cơn tức hơn vài phần.

Mà đám người cũng đều nhìn thấy.

Đôi chân kia của Hoắc Vô Cữu, căn bản là không thể động đậy, chứ đừng nói chi là dùng sức. Hắn thuận theo lực đạo của thị vệ kia mà bị ném xuống đất, thậm chí hai chân còn va thật mạnh vào xe lăn một cái, khiến chiếc xe lăn bị lật ra.

Ai cũng có thể nhìn ra, hai chân này căn bản đã không còn dùng được nữa rồi.

Lẽ ra, Bàng Thiệu tra thấy hắn không có điều khác thường, thì phải nên tiếp tục đi lục soát khắp mọi nơi. Nhưng một ánh mắt, một tiếng cười nhẹ nhàng bâng quơ mới vừa rồi của Hoắc Vô Cữu, lại khiến tất cả lửa giận mà Bàng Thiệu tích góp cả đêm bùng cháy.

Trong lúc nhất thời, gã ta mất đi vài phần lý trí.

Gã ta rũ mắt thấy Hoắc Vô Cữu nặng nề ngã trên mặt đất, trong lòng đồng thời nổi lên vài phần sảng khoái, nhưng cũng âm thầm cảm thấy bất mãn với hắn.

Rõ ràng là người này nên phải cúi đầu thấp kém ở bên trong vũng bùn nhơ nhớp, không nên có được cột sống cứng rắn như thế này.

Bàng Thiệu chậm rãi tiến lên, nhấc chân giẫm lên trên đùi Hoắc Vô Cữu.

Gã ta tìm góc độ cực kỳ xảo quyệt, chính là chỗ mà ngày đó Hoắc Vô Cữu phải chịu tra tấn, bị chặt đứt kinh mạch kia. Tuy đã trôi qua mấy tháng, nhưng chỗ đau kia vẫn chưa lành được nhanh như vậy, trong lúc nhất thời, thậm chí mọi người còn mơ hồ ngửi thấy được mùi máu tanh.

Ngụy Giai ở bên cạnh bị thị vệ áp chế, hốc mắt đỏ bừng, hai bàn tay nắm chặt. Hắn ta muốn giãy giụa, nhưng cũng biết, nhất định không thể bại lộ bản thân ngay lúc này.

Chỉ là, Bàng Thiệu giẫm lên trên đùi Hoắc Vô Cữu, cũng không có thời gian chú ý tới hắn ta.

Gã ta nhìn chằm chằm Hoắc Vô Cữu dưới mặt đất, nhìn sắc mặt hắn biến thành màu trắng, kinh lạc trên cổ căng lên, trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh.

Gã ta cảm nhận được, cơ bắp dưới chân như đã mất đi hoạt tính vậy, dù có giẫm lên rồi nặng nề nghiền xuống thì cũng không cảm giác được độ căng.

Chân này rõ ràng đã tàn phế, tuy nhiên, đây không phải cái mà gã ta để ý hiện giờ.

Cái gã ta muốn nhìn thấy chính là bộ dạng đau đến mức kêu lên của Hoắc Vô Cữu.

Nhưng mà Hoắc Vô Cữu, dù bả vai đã run lên, nhưng vẫn chưa từng ngẩng đầu, cũng càng không phát ra chút âm thanh nào.

Điều này làm cho Bàng Thiệu cảm thấy bất mãn.

Dưới chân gã ta không ngừng phát lực, thậm chí giẫm ở trên đùi Hoắc Vô Cữu rồi nặng nề đè nghiến xuống.

Nhưng người nọ vẫn không phát ra âm thanh nào như cũ.

Bàng Thiệu cảm thấy có một ngọn lửa bị nghẹn lại ở trong ngực, ngọn lửa không ngừng nảy lên, càng ngày càng khó chịu khiến gã ta bực dọc.

Bỗng nhiên trong lúc đó, gã ta mới vừa nhấc chân lên, định một lần nữa giẫm xuống chỗ đau của Hoắc Vô Cữu.

Đúng lúc này, gã ta nghe thấy phía sau truyền đến tiếng của Hậu Chủ.

“Bàng khanh, ngươi đang làm cái gì?”

Đây là lần đầu tiên mà Hậu Chủ gọi tên gã ta xa cách như vậy, trong giọng nói tràn đầy sự không vui.

——

Hậu Chủ nói như vậy, tất nhiên không phải bởi vì gã ta đang khinh nhục Hoắc Vô Cữu.

Mà là bởi vì, lúc này đi theo phía sau gã chính là văn võ bá quan trong bữa tiệc ban nãy. Lúc đó, khi nghe hạ nhân kia nói, tất cả mọi người đều nghe thấy được Bàng Thiệu muốn làm gì. Trong lúc mặt đối mặt nhìn nhau thì liền thấy Tĩnh Vương nóng nảy, nói rằng sự trong sạch của mình đã bị vấy bẩn, muốn đi đối chất với Bàng Thiệu.



Đối chất thì thôi đi, y còn kiên quyết muốn văn võ bá quan cùng đến đó nhìn xem, xem xem rốt cuộc một mình Bàng Thiệu sẽ lục soát ra thứ gì để vấy bẩn sự trong sạch của y. Lần này y mang thái độ ngọc thạch câu phần(*), ngược lại tất nhiên Hậu Chủ không có cách nào cự tuyệt, đành phải cắn răng mang theo bách quan đi tới.

(*) Ngọc thạch câu phần (玉石俱焚): nghĩa bóng là trong nhiều tình huống, người tốt hay người xấu cũng đều chịu chung số phận như nhau.

Trước mắt bao người, lại nhìn thấy một màn này.

Nếu gã ta lục xét đồ đạc cũng thôi đi, nhưng mọi người lại tận mắt thấy gã ta giẫm lên cái chân gãy của Hoắc Vô Cữu, thần sắc dữ tợn, trút giận lên người bị tàn phế này.

Thật sự là cực kỳ mất mặt.

Hậu Chủ gắt gao nhìn chằm chằm Bàng Thiệu, mà bên kia, chân Bàng Thiệu đã giẫm được một nửa cũng vội vàng thu hồi lại, hấp tấp xoay người, nhìn về phía Hậu Chủ.

“Hoàng Thượng thánh tài! Chẳng qua thần chỉ hoài nghi cặp chân kia của Hoắc Vô Cữu vẫn chưa đứt hoàn toàn, cho nên mới…… mới……”

“Cho nên, Bàng đại nhân đã tra xét được cái gì chưa?”

Không đợi Hậu Chủ nói chuyện, Giang Tùy Chu bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy.

Trong lúc nhất thời, đôi mắt của mọi người ở bốn phía đều đặt ở trên người của y.

Lúc này, thần sắc của Giang Tùy Chu lạnh băng mà nhìn thẳng về phía Bàng Thiệu.

“Chân hắn, động vào không nhúc nhích chứ?” Giang Tùy Chu gằn từng chữ một mà hỏi.

Bàng Thiệu nhất thời nói không nên lời.

Giang Tùy Chu cũng không muốn cho gã ta cơ hội nói chuyện.

“Nếu đã muốn tra xét, phía sau ngươi có mang theo thái y, vì sao lại không dùng?” Giang Tùy Chu tiếp tục chất vấn. “Huống chi, chân này là hoàng huynh tận mắt nhìn người ta đánh gãy, cũng đã có thái y chẩn bệnh từ lâu, sớm đã hết cách xoay chuyển. Hiện giờ ngươi bỗng nhiên đến đây, là hoài nghi hoàng huynh đã thả cho phế vật này một chút hi vọng sống, hay là hoài nghi bản vương tìm được thần tiên, ấp ủ tâm tư mà trị khỏi cho tên tàn phế này?”

Giọng nói của y lạnh lẽo, vang vọng bên trong căn phòng yên tĩnh. Có lẽ là bởi vì nói vội quá, lúc sau, hơi thở đã hổn hển không đều, lời còn chưa nói hết đã bị ho khan.

Mạnh Tiềm Sơn bị thị vệ áp trụ vội vàng giãy lên, nhưng hai tay đang kìm kẹp hắn ta kia giống như sắt vậy, căn bản giãy giụa cũng không lung lay.

Chủ tử hắn ta thần sắc lạnh băng, ngừng cơn ho khan, ánh mắt hung ác mà nhìn về phía Bàng Thiệu, nói: “Vốn bản vương nhìn phế vật này nhiều thêm một cái cũng thấy ghê tởm, ngươi muốn giết hắn, có thể mang đi mà giết, nhưng đừng lấy hắn ra bôi nhọ bản vương.”

Bàng Thiệu vội vàng nhìn về phía Hậu Chủ.

Hậu Chủ cau mày, trên mặt toàn bộ đều là sự không kiên nhẫn cùng bực bội, cũng không hề nhìn gã ta.

Lúc này Hậu Chủ thật sự rất phiền.

Tĩnh Vương không chết thì thôi đi, giữ lại cũng có thể trêu chọc đùa bỡn, huống chi thân thể kia của y còn không dùng được, cũng chẳng sống thêm được mấy năm. Việc này đối với gã mà nói, chỉ là có chút thất vọng mà thôi, nhưng hành động này của Bàng Thiệu, lại làm gã cảm thấy mất hết thể diện.

Làm ra một trò hề thế này, còn khiến cho nhiều triều thần phải gặp hằng ngày nhìn thấy Bàng Thiệu gã ta lộ ra vừa hấp tấp, lại vừa vô năng. Như vậy, nếu về sau bản thân mình ủy nhiệm gã ta, thì sẽ thể hiện rằng chính bản thân mình cũng vô năng rôi.

Hậu Chủ cảm thấy hứng thú đi chơi của mình đã bị tổn hại cực lớn, khiến cho gã cảm thấy phiền.

“Hoàng Thượng……” Bàng Thiệu vội vã mở miệng.

Chỉ thấy Hậu Chủ không cao hứng mà liếc mắt nhìn gã ta, phất ống tay áo một cái, xoay người đi mất.

Bàng Thiệu và chúng thần cũng vội vàng cùng đi theo.

Giang Tùy Chu đứng ở đằng xa không nhúc nhích, mắt nhìn quan lớn cùng thị vệ đầy phòng đầy viện đã đi theo bên cạnh Giang Thuấn Hằng rời đi hết.

Cửa viện được đóng lại một lần nữa .

Lúc này y mới quay đầu, nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.

Hoắc Vô Cữu mắt thấy đám người kia tản đi, mãi đến khi đi xa, mới xác định nơi này đã khôi phục sự an toàn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tùy Chu, không đợi hắn nói chuyện thì đã thấy Giang Tùy Chu cúi đầu xuống, nhìn thẳng về phía hắn.

Hắn thấy, thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt như đao mới vừa rồi của Tĩnh Vương điện hạ, đôi mắt hình như bởi vì cơn ho khan mà lúc này đang có chút đỏ lên, phiêm phiếm ánh nước.

Hầu kết Hoắc Vô Cữu giật giật, đang muốn mở miệng nói cho y biết hắn không có việc gì.

Lại thấy Giang Tùy Chu hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Mạnh Tiềm Sơn đang bổ nhào tới bên người y, miễn cưỡng để giọng nói bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Đi ra ngoài hết đi, đóng cửa lại.”

Hoắc Vô Cữu biết, là bởi vì trong viện nhiều người lắm mắt.



Mạnh Tiềm Sơn lo lắng nhìn y, lại không dám không tuân theo lệnh của y, vội vàng đang cẩn thận từng bước kéo Ngụy Giai đi mất.

Ngay khoảnh khắc cửa phòng kia đóng lại, Hoắc Vô Cữu thấy Giang Tùy Chu bước nhanh đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống rồi nắm chặt lấy cánh tay hắn.

“Ổn không?” Hắn nghe thấy giọng của Giang Tùy Chu mang theo chút run rẩy rất nhỏ, đôi mắt có ẩn chứa ánh nước, gắt gao nhìn chằm chằm hắn. “Chân ngươi vừa mới khỏi, nhưng giờ lại bị thương, còn có thể đứng lên được nữa hay không?”

Trong lúc nhất thời Hoắc Vô Cữu có chút không biết nên trả lời vấn đề nào của y trước.

“Ta không sao cả, đừng sợ.” Dừng một chút, hắn nâng tay lên xoa xoa tóc Giang Tùy Chu.

“Nhưng mà ta ngửi thấy trên người ngươi có mùi máu.”

Nghe Giang Tùy Chu nói như vậy, Hoắc Vô Cữu vội vàng vươn tay kéo Giang Tùy Chu cùng đứng lên.

Hắn thấp giọng chậm rãi trấn an nói: “Không sao cả, chẳng qua chỉ là vết thương trên vai bị nứt ra mà thôi. Lý Trường Ninh đã cho ta dùng dược, kinh mạch đã khỏi, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện gì đâu. Chân ta rất ổn, không có việc gì hết.”

Giang Tùy Chu vội vàng nhìn về phía bả vai Hoắc Vô Cữu.

Chỉ thấy chỗ y phục kia đã bị máu thấm qua từ lâu, lúc này là một mảnh đậm màu.

Là mới vừa rồi hắn bị quăng ngã xuống đất, miệng vết thương bị rách ra.

Bắt đầu từ lúc hắn ngã xuống đất thì liền nằm ở trên mặt đất, che giấu chỗ bị thương này cực kì tốt. Hơn nữa Bàng Thiệu bạo nộ, ánh mắt mọi người chỉ đặt trên đùi hắn, cho nên cũng không bị người nào phát hiện.

Nhưng mà việc này đối với Hoắc Vô Cữu mà nói, cũng chẳng được coi là gì.

Bàng Thiệu có chuẩn bị mà đến, không chỉ mang theo binh, mà còn mang theo thái y. Hai chân hắn đã khỏi, nếu để thái y tới xem thì chắc chắn sẽ lộ tẩy, lại thêm hắn nghe thấy tiếng người bên ngoài viện đang tiến lại gần, nghe thấy có rất nhiều người, cho nên hắn mới lựa chọn chọc giận Bàng Thiệu, để cho gã ta dưới cơn thịnh nộ động thủ với hắn, tránh cho thái y thay hắn bắt mạch xem vết thương.

Với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là xé rách một vết thương không lớn lắm mà thôi, rất có lời.

Nhưng Giang Tùy Chu trước mặt hắn hiển nhiên không cho là như vậy.

Y nâng tay lên, vốn là muốn chạm vào, nhưng rồi lại sợ đụng vào vết thương của hắn vậy, tay cứ treo lơ lửng tại chỗ, không dám đưa về phía trước.

Y chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay.

Y biết, vì Hoắc Vô Cữu cứu mạng y cho nên mới bị thương, mà mới vừa rồi Bàng Thiệu ngược đãi hắn như thế, cũng không phải bởi vì Hoắc Vô Cữu là người địch quốc, mà là bởi vì Giang Tùy Chu y không chết.

Đều là bởi vì y.

Không biết tại sao, nhận thức này lại khiến Giang Tùy Chu cảm thấy cực kì khó chịu. Hoắc Vô Cữu đã khỏi, vốn hắn có thể đi, hiện giờ lại bởi vì y mà phải ra thêm nhiều mầm tai hoạ vô ích như vậy.

Lòng y sầu muộn đến lợi hại, lại còn đau đớn từng cơn, thậm chí đã tới nông nỗi khiến người ta khó có thể nhẫn nại.

“Trách ta.” Một lát sau, y nhỏ giọng nói.

Bấy giờ, Hoắc Vô Cữu nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của y.

Hoắc Vô Cữu tức khắc luống cuống tay chân.

Chẳng phải không có chuyện lớn gì sao, sao lại ủy khuất như vậy rồi?

Hắn vội nói: “Không trách ngươi, thật sự không sao hết. Không phải vết thương lớn gây mất mạng gì cả. Vả lại, coi như ban nãy gã ta kia không động vào ta, thì ban đêm ngủ không cẩn thận cũng sẽ bị rách, không có chuyện gì đâu.”

Lại thấy Giang Tùy Chu ngẩng đầu, giọt lệ trong mắt đã không nén được nữa.

“Thái y ở nơi này đều không đáng tin cậy, ở đây cũng không còn đại phu nào khác, không thể ở lại lâu.” Giọng của y nghẹn ngào kịch liệt hơn. Y hít sâu một hơi, dường như muốn nhịn xuống để ngữ khí của mình tỏ ra bình tĩnh, nhưng hiệu quả cũng không tốt.

“Ngày mai chúng ta về nhà thôi.” Y nói.

Hoắc Vô Cữu chỉ cảm thấy sợi dây nào đó trong lòng hung hăng bị gảy một cái.

Vừa chua xót lại vừa căng trướng, rõ ràng là đau lòng người trước mắt này, đau lòng đến nỗi luống cuống tay chân, nhưng lại vô hình cảm thấy lòng ngực được cái gì đó lấp đầy, vừa nóng vừa chặt, tựa như có thứ gì đó, cuối cùng cũng đã có chốn về vậy.

Hắn đang muốn nói chuyện thì lại thấy Giang Tùy Chu chớp mắt một cái, một giọt nước mắt không thể khống chế mà trượt xuống theo gương mặt của y, khiến lông mi của y cũng run lên theo.

Hoắc Vô Cữu lại không nhịn được nữa.

Hắn nâng cánh tay không bị thương kia lên rồi đặt sau gáy Giang Tùy Chu, kéo y tới phía trước, dùng một tay ấn y vào trong lòng ngực của mình.

“Được.” Hắn thấp giọng nói. “Ngày mai sẽ về nhà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi