CUỐI CON ĐƯỜNG TA LẠI THẤY NHAU

Về đến nhà, ánh đèn đã được bật sáng cả phòng khách.

Ngay khi cô bước vào, anh đã đứng ở phòng khách, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn cô.

Nhìn anh lạnh lùng như thế không khỏi khiến cô nhớ lại lời nói của Tư Kỳ.

Cô thật sự tin rằng lời bà già đó nói đúng với sự thật sao? Hahaha, đúng là đồ ngu. Anh ấy giữ cô lại chỉ vì lòng tự tôn không cho phép anh ấy bị cắm sừng thôi. Cô nghĩ vì sao anh ấy lại dùng tiền để trói buộc cô? Vì cô chính là một ả đàn bà rẻ mạt, chỉ cần đưa ra chút tiền liền có thể tùy ý để bên cạnh, rẻ mạt y như một con điếm.

Cô đau khổ nhìn, cố nén nước mắt vào trong lòng run rẩy hỏi: "Anh có yêu em không?"

Anh không trả lời, chỉ mở mắt trừng trừng nhìn cô.

Cô hỏi anh yêu cô không ư?

Nếu trên thế gian này nếu có thể đánh đổi danh vọng, tiền tài, địa vị để có được cô, anh nguyện đánh đổi tất cả.

Nhưng cô hỏi như vậy là có ý gì?

Nếu anh trả lời là có thì có phải cô sẽ đáp lại anh bằng câu: Nếu vậy thì hãy để em đi đi, ở bên anh em không hạnh phúc.

Anh không muốn, không muốn, bằng mọi giá cô cũng phải ở bên cạnh anh.

Bất lực, Hạo Thiên mím môi không nói gì.

Mãi một lúc lâu sau, Thanh Hà cười chua xót. Trả lời khó đến như vậy sao? Hóa ra là vậy, hahaha hóa ra chỉ có một mình cô là tự đa tình, tự cho mình là đúng. Trong mắt người ta, mình chỉ là một con quạ nhưng lại tự nhận là phượng hoàng, chỉ là một con điếm rẻ mạt mà tự cho là báo vật. Vì vậy, giờ đây đau khổ thế này, đáng lắm, đáng lắm.

Cô như người mất hồn, lạnh nhạt phun ra ba chữ: "Ly hôn đi."

Thân thể Hạo Thiên khẽ chao đảo, lời nói của cô đã chấn động mạnh tới anh.

Cô vừa nói ly hôn, cụm từ mà anh sợ nhất rốt cuộc cũng đã từ cô nói ra. Cô nhìn anh, thế nhưng không chần chừ lại đòi ly hôn.

Hạo Thiên cười như điên dại, lạnh lùng nói: "Ly hôn? Đừng hòng!!"

Anh như một khối thịt biết di động, điên cuồng lao ra ngoài.

Thanh Hà một mình trong phòng, đau đớn ngồi phịch xuống đất.

Tại sao, tại sao lại không chịu buông tha cho cô, lẽ nào tự tôn của anh quan trọng đến thế.

Ánh mắt đó cô thấy rõ, căm hận, tức giận, nhưng cô không tài nào thấy được tình yêu.

Vì khóc quá nhiều, không biết từ bao giờ cô đã ngủ thiếp đi.

........

Sáng hôm sau thức dậy, đập vào mắt cô chính là dòng chữ trên tờ giấy.

"Nếu muốn ly hôn, tôi sẽ cắt đứt mọi chi phí chữa bệnh của ba cô, tự chọn lấy."

Cầm tờ giấy, Thanh Hà không tin vào mắt mình, cô uất nghẹn, nước mắt cứ thế chảy ra.

Anh thật sự phải làm đến thế sao?

.......

Hạo Thiên càng ngày càng ít về nhà, Thanh Hà cũng dần mất niềm tin về hôn nhân, về tình yêu này. Mỗi ngày anh về nhà, không phải là trong tình trạng say mèm thì cũng chính là không muốn nhìn thấy mặt cô.

Mỗi khi cô hỏi: "Anh đánh đổi hôn nhân của mình như vậy, đáng sao?"

Anh không nói gì, chỉ cười nhạt, trong mắt hiện rõ sự tức giận rồi đi mất.

Ngày qua ngày, căn nhà nơi anh từng cho cô rất nhiều sự quan tâm, nơi anh đã từng cho cô rất nhiều tình yêu giờ đã lạnh lẽo đến mức không thở nổi. Nhiều lúc cô tự hỏi, có phải hay không cảm giác ấm áp lúc trước cũng chỉ là do cô tự nghĩ ra, vốn không có tồn tại.

Hôm nay cũng như mọi ngày, cô lại đi thăm ba của mình, từ lúc ba cô trở thành người thực vật đến nay cũng tròn một năm. Cô đã lấy anh đã tròn một năm rồi sao?

Nhìn thân thể ba gầy gò trên giường bệnh, cô nhẹ lấy tay mình nắm lấy tay ba, như muốn tìm thấy sự động viên từ nơi ba mà trước đây cô vẫn thường hay làm.

Cô nhìn lên bầu trời cười nhẹ: "Ba, trời hôm nay thật đẹp."

Nhưng rất nhanh, giọng nói trở nên lạc dần, cô úp mặt lên tay ba mình, từng dòng nước mắt chảy lên tay ông.

"Ba có phải con đã sai rồi không?"

"Có phải con không đáng có được hạnh phúc?"

"Có phải hay không, con lấy Hạo Thiên là một sai lầm?"

Đúng vậy, đáng ra con không nên gặp anh ấy, kết hôn với anh ấy, yêu anh ấy. Để rồi, cuối cùng lại khiến cả hai dày vò như thế này.

Bất ngờ bên ngoài có tiếng ầm vang lên, Thanh Hà vội ngẩn đầu dậy, lấy tay lau đi nước mắt của mình. Nhưng khi nhìn ra bên ngoài, lại không thấy bóng dáng của ai.

Cô nghe nhầm sao?

...

Hạo Thiên một bụng bực tức, băng đi nhanh chóng trên hành lang bệnh viện, anh không khỏi cười chế giễu: Lấy anh là một sai lầm sao?

Đúng, cô đáng ra không nên lấy anh, người cô nên lấy là người tên Trọng Ân kia, lúc ấy có lẽ cô đã hạnh phúc hơn bậy giờ.

Hạo Thiên rút trong túi ra chiếc điện thoại, không nhanh không chậm bấm một dãy số nói:"Hủy chuyến đi ngày mai, đặt ngay cho tôi vé chiều nay."

"Dương tổng, sao lại thay đổi lịch trình?"

Hạo Thiên lạnh lùng nói: "Tôi thay đổi lịch cũng cần báo cho anh?"

Biết mình lỡ lời, người kia vội sửa: "Ách, xin lỗi Dương tổng, tôi sẽ đặt mua ngay vé chiều nay."

Anh vốn định đến để báo cho cô biết anh phải đi công tác bên Anh một tháng, xem ra không cần nữa rồi. Khi anh rời khỏi, không có anh, hẳn cô sẽ rất vui vẻ.

Hạo Thiên từ lạnh nhạt ít gặp mặt chuyển sang biệt tăm biệt tích, Thanh Hà có chút lo lắng. Nhưng khi nghĩ đến anh làm vậy là hiển nhiên, anh vốn không muốn gặp cô thì không khỏi cười khổ. Cô đây là đang mong đợi cái gì từ anh? Tình yêu của anh sao? Không thể nào.

Nhìn lịch thì thấy hôm nay là ngày khám thai định kỳ, cô vội bắt taxi đi đến bệnh viện.

Tại phòng bệnh, vị bác sĩ cầm giấy kết quả siêu âm không khỏi nhíu mi: "Dạo gần đây cô gặp chuyện gì căng thẳng?"

Thanh Hà ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Có một chút."

Bác sĩ thở dài: "Tôi đã từng nói khi mang thai thai phụ cần phải giữ cho tâm trạng thoải mái tránh căng thẳng, nhưng vì cô căng thẳng nên đã có hiện tượng động thai."

Bà lại tiếp: "Đừng lo lắng, tôi sẽ kê thuốc cho cô và thai nhi, nhưng nhớ, phải tránh những chuyện gây sốc cho tinh thần, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho mẹ và con."

Thanh Hà gật đầu, bà nhìn sau lưng cô lại hỏi: " Hôm nay chồng cô cũng không đến sao?"

Không thấy cô trả lời, bà thở dài: "Đàn ông gần đây thật là vô tâm, vợ mang bầu bì mà chỉ biết đến công việc cũng không một chút quan tâm."

Lời nói của bà như một vết cứa khiến cho trái tim cô càng thêm âm ỉ. Cô không muốn nghe, nhanh chóng lấy thuốc và giấy kết quả sau đó đi mất.

...........

Trong khách sạn, Hạo Thiên nằm trên ghế không ngừng nhớ đến cô. Càng nhớ, anh hút thuốc càng nhiều, khiến cho không khí lượn lờ toàn khói trắng, không nhìn rõ mặt.

Bên ngoài bỗng tiếng gõ cửa vang lên, Tư Kỳ bên ngoài lên tiếng: "Dương tổng, tôi vào được không?"

Anh khép hờ mắt nhàn nhạt đáp: "Vào đi."

Vừa mở cửa ra, Tư Kỳ liền bị khói thuốc làm cho sặc vài cái. Cô lại gần Hạo Thiên, tức giận giật điếu thuốc sau đó quăng xuống đất, dùng sức giẫm lên, tức giận nói: "Anh lại nhớ đến cô ta chứ gì, cô ta ngoại tình, anh si tình như vậy, đáng sao?"

Đáng sao?

Cả hai người phụ nữ đều hỏi anh câu này. Đáng sao? Anh không biết, anh chỉ biết, anh không thể sống thiếu Thanh Hà. Anh giờ như cây đèn dầu, đèn dầu không dầu, liệu có thể sáng?

Vì thế, đừng hỏi anh "đáng sao?" chính anh cũng không biết.

Trong tình yêu, liệu còn chỗ cho lý trí để xem đáng hay không đáng?

Nếu có thể, anh cũng muốn thử. Nhưng lại không thể, bảo anh phải làm sao đây?

Anh cười như không cười, chua xót nói: "Vậy cô nghĩ tôi nên làm sao?"

Tư Kỳ suy nghĩ cũng không, liền đáp: "Ly hôn đi."

Hạo Thiên không nói gì, chỉ cười, nhưng nụ cười so với khóc lại càng khó coi.

Thấy anh không nói gì, Tư kỳ càng tức tối: "Tại sao em không được, tại sao phải là cô ta, em có gì không bằng cô ta?"

"Cô cái gì cũng tốt, nhưng cái quan trọng là tôi yêu Thanh Hà, xin lỗi."

Chỉ vỏn vẹn hai chữ xin lỗi khiến cho Tư Kỳ không thể nói gì, cô cứ thế xoay lưng bỏ đi.

Anh cũng tự hỏi, anh yêu cô vì cái gì, nguyện chấp nhận lấy tiền bạc để đánh đổi có thể giữ cô bên cạnh. Anh chỉ biết, vào hai năm trước, khi cô mới ra trường, khi cô vô tình lao vào anh ở chân cầu, khi cô tình cờ tìm vào công ty anh làm việc. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cố gắng hoàn thành công việc của cô đã khiến anh chú ý. Cũng từ đó, từ bao giờ anh cũng không biết, cô đã bắt đầu len lỏi vào trái tim anh.

Tình yêu thật kỳ diệu, có thể khiến con người ta như có tất cả, cũng khiến con người ta dày vò như rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

........

Hai tuần cứ thế trôi qua, Thanh Hà cố gắng quên anh, cố giữ cho tâm trạng thoải mái. Mỗi ngày cô đều đến bệnh viện để chăm sóc cho ba mình, cô không ngừng nói chuyện với ba để giải tỏa căng thẳng, đồng thời mong một ngày đó ba có thể tỉnh dậy.

Nhưng khi cô ra khỏi phòng bệnh, đụng phải Trọng Ân khiến cô không khỏi kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"

Trọng Ân cũng kinh ngạc giống như cô, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần trả lời: "Mẹ anh bị té gãy xương, nên đang băng bó phòng bên cạnh,còn em?"

"À, em chăm sóc cho ba."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi