CUỐI CÙNG CŨNG TÌM ĐƯỢC EM


Tịnh Kỳ cầm chai nước mát lạnh trên tay, trong lòng bỗng thật hạnh phúc.
Thì ra tình yêu tuổi học trò lại đẹp như vậy.
Tịnh Kỳ mỉm cười tới nổi đôi má đỏ ửng, từ từ mở chai nước ra đưa lên miệng uống.
Khi uống xong, Lê Minh không biết đã đi tới bên cạnh cô từ khi nào, cậu cầm lấy chai nước trên tay cô đưa lên miệng uống.
Hôn gián tiếp rồi!
Tịnh Kỳ sững sờ nhìn ngắm yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống của Lê Minh.

Đột nhiên cô cảm thấy cổ mình lại khô, muốn được uống nước rồi.
Không biết Lê Minh uống nước xong từ bao giờ, cậu quay qua nhìn Tịnh Kỳ, cong môi cười: “Tịnh Kỳ Kỳ, cậu nhìn đủ chưa?”
Tịnh Kỳ bất giác trả lời: “Chưa.”
Đến khi cô hoàn hồn lại thì đã thấy khuôn mặt Lê Minh dính sát vào mặt mình.

Đôi mắt cậu cong lên, ngập tràn ý cười.

Nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy cậu cứ ngắm tiếp đi.”
Trong phút chốc, mặt Tịnh Kỳ đã đỏ bừng lên.


Cô vừa ngại ngùng vừa sợ hãi, đẩy mạnh Lê Minh ra, nhìn ngó xung quanh, xem thử có ai nhìn thấy không, sau đó mới thở phào nói: “Cẩn thận có người nhìn thấy bây giờ.”
Lê Minh nhướng mày, cốc nhẹ lên trán cô.
Nhóc nhát gan!
“Cẩn thận.”
Tịnh Kỳ giật mình, theo chỗ phát ra âm thanh nhìn qua, thì thấy một quả bóng rổ đang bay về phía mình.

Cô giật mình hoảng sợ theo bản năng đưa tay lên che chắn trước mặt.
Độ nhiên Tịnh Kỳ cảm nhận cơ thể mình nhẹ hẫng, được ai đó bế lên quay một vòng tránh khỏi đường bóng bay.
Lê Minh phát hiện có một quả bóng đang bay về phía Tịnh Kỳ, cậu phản ứng nhanh, ôm ngang nách cô xoay một vòng tránh thoát quả bóng.
Thấy quả bóng từ từ lăn đi mà không đập vào người Tịnh Kỳ, Lê Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bỗng cậu cảm nhận được dưới tay mình có thứ gì đó mềm mềm, bất giác cậu bóp nhẹ cái, mới biết đấy là gì.
Tịnh Kỳ đỏ mặt vội đẩy Lê Minh ra, hai tay che trước ngược, mắt ai oán nhìn Lê Minh.
Lần đầu tiên trong đời, Lê Minh cảm thấy lúng túng, cậu vội giải thích: “Tớ….”
Bỗng từ đằng sau có tiếng người cắt ngang lời nói của: “Cậu có sao không?”
Lạc Vân chạy tới trước mặt Tịnh Kỳ, thở hổn hển hỏi lại một lần nữa: “Cậu có sao không?”
“Tớ không sao.”
Lúc này Lạc Vân mới dám thở vào nhẹ nhõm, cô vội giải thích: “Khi nãy, tớ với Uyển Ngưng đang luyện tập vừa dẫn bóng vừa chuyền bóng.

Thì bỗng Uyển Ngưng vấp té, làm bóng bay về phía cậu, còn cậu ấy hình như bị trật chân rồi, không đứng lên được.”
Đoạn nói xong, Lạc Vân chỉ tay về một phía.
Tịnh Kỳ nhìn theo hướng chỉ, đúng là thấy có một người đang ngồi ôm chân.

Cô lo lắng vội vàng chạy qua đó.
Tịnh Kỳ tới gần, nhìn xuống bàn chân đang bị thương của Tống Uyển Ngưng, hỏi: “Cậu có sao không?”
Tống Uyển Ngưng mặt mày nhăn nhó vì đau nói: “Tớ không sao.”
Tịnh Kỳ chưa kịp nói tiếp, không biết Hà Mạn Nhu từ đâu đi tới nói: “Xin lỗi cậu nha, nãy tớ không cố ý.”
Tuy là xin lỗi, nhưng mặt Hà Mạn Nhu cứ khinh khỉnh, trông vô cùng đáng ghét.

Tịnh Kỳ lâu rồi chưa gặp Hà Mạn Nhu, suýt chút nữa cô đã quên mất cô ta rồi.
Lạc Vân tức giận nói: “Là cậu cố ý thì có!”
Hà Mạn Nhu cũng không yếu thế, gân cổ lên cãi lại: “Con mắt nào của cậu thấy tôi cố ý.”
Lạc Vân còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Tống Uyển Ngưng ngăn lại, cô nàng liếc Hà Mạn Nhu, nói: “Thôi đi, kệ cậu ta.

Cậu vì một người như vậy tức giận không đáng.”
Tuy Tống Uyển Ngưng đang nói với Lạc Vân, nhưng thật chất là đang nói cho Hà Mạn Nhu nghe.

Cô ta nghiếng răng tức giận, liếc muốn nát mặt Tịnh Kỳ rồi mới rời đi.
Tịnh Kỳ nhíu mày, cảm giác như chuyện này là đang nhắm tới cô.
Trần Vũ ngồi gần Tống Uyển Ngưng lo lắng: “Để tớ đưa cậu tới phòng y tế.”
“Tớ không sao.”
Ngay lập Tức Trần Vũ đã quát vào mặt Tống Uyển Ngưng: “Không sao cái con khỉ! Cậu nhìn xem, chân cậu sưng to như thế nào rồi kìa!”
Lê Minh đứng nhìn nãy giờ mới lên tiếng: “Tống Uyển Ngưng, cậu mau theo Trần Vũ tới phòng y tế đi.”
Sau đó, Tịnh Kỳ và Lạc Vân cùng nhau đỡ Tống Uyển Ngưng lên vai Trần Vũ, để cậu cõng cô về phòng ý tế.
Vì Vũ Gia ban nãy cùng Trương Khánh Hoà đi căn tin mua nước, không biết chuyện gì xảy ra.

Nên khi di chuyển về lớp, Tịnh Kỳ khoác tay Vũ Gia ngắn gọn kể lại mọi chuyện cho cô nàng nghe.
Vừa nghe thấy tên Hà Mạn Nhu là thuốc súng trong người Vũ Gia lại nổ: “Vãi thật! Lúc đó mà có tao, con nhỏ đó đã không dám hó hé gì rồi.”
Tịnh Kỳ thần nghĩ ‘Nếu có mày thì đã có một cuộc ẩu đả xảy ra rồi.”
Tịnh Kỳ đang đi xuống cầu thang, đột nhiên bị một lực đẩy đẩy mạnh về phía trước.


Tay cô đang khoác tay Vũ Gia, nên vô tình kéo theo Vũ Gia.

Nhưng may mắn Trương Khánh Hoà phản ứng kịp kéo Vũ Gia lại.

Còn Tịnh Kỳ không được may mắn thế, cô ngã nhào lăn xuống mấy bậc cầu thang, ê ẩm đau nhức cả người.
“Kỳ Kỳ.”
Vũ Gia vội vã đi xuống, nhưng đã có người đi trước cô.
Lê Minh đỡ Tịnh Kỳ dậy, mặt nhăn nhó hỏi: “Cậu có sao không?”
Tịnh Kỳ lắc đầu: “Không sao, chỉ hơi bầm tím thôi.”
Đoạn cô liếc mắt lên nhìn những bạn học đi sau mình.

Tịnh Kỳ chắc chắn ban nãy có người đẩy cô, nhưng cô không biết đó là ai.

Cho đến khi cô chạm phải ánh mắt sắt như dao của Triệu Thư Di.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi