CUỐI CÙNG THÌ TA CŨNG CÓ THỂ NHÌN THẤY CHỮ VIẾT KÌ QUÁI

Bài tập nghỉ hè sớm đã được làm xong, sách giáo khoa cũng đã ôn tập một lần, cậu cũng đã đi hiệu sách cũ mua sách giáo khoa cũ người khác không cần để chuẩn bị chương trình học học kỳ sau một lần, thậm chí còn mua một ít tư liệu phụ đạo học sinh mua được lại chưa bao giờ dùng qua cuối cùng vứt bỏ làm chút đề mục. Nghỉ hè chỉ còn lại có bảy ngày, buổi sáng mỗi ngày Quý Trạch An đi làm kẻ chạy cờ, buổi tối trở về bắt đầu cân nhắc nhân vật Khổng Ngọc Tiêu, mỗi ngày cậu đều cầm kịch bản đầy đủ được phát mà bắt đầu ôn lời kịch, nghiêm túc luyện tập, cũng dưới chỉ đạo của TV cũ kĩ nhà cậu chậm rãi tiến bộ …

‘(:з” ∠) tiểu An, mặt ngươi sẽ không bị chứng cứng ngắc đi, cười tà là dạng gì, nhìn xem Lý mỗ mỗ của “Cửu thai” cười như thế nào, học đi a…

Quý Trạch An đột nhiên nhìn thấy phụ đề trên TV phát ra, nụ cười trên mặt càng thêm cứng ngắc, cậu thu hồi cười tà bán thành phẩm của mình, quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát. Vì thế cậu đứng dậy, đi nước uống, chuẩn bị thả lỏng. Cậu biết rõ tiến bộ là phải có, nhưng đây là một quá trình tiến dần, nóng lòng cầu thành là không đúng.

‘=ω= An An âu ba (oppa?), uống miếng nước giải khát, không nên gấp gáp ha ’

“Cám ơn.” Quý Trạch An nói lời cảm tạ với chén thủy tinh, sau đó nhìn bộ dáng nó thẹn thùng, bưng nó lên uống nước. Nước lạnh lẽo chảy vào yết hầu, cảm giác ấm áp kia rất thoải mái, làm cậu càng thêm thanh tỉnh. Quý Trạch An cũng muốn học cái bàn nhà cậu cười một cái như vậy.

‘Không cần gấp, An An (ˇ).’

“Ân, ta hiểu.” Thời điểm buông cái chén xuống nhìn thấy tươi cười chiêu bài của cái bàn, Quý Trạch An hồi phục, động tác buông cái chén xuống cũng càng nhẹ.

Văn tự biểu cảm tựa như sẽ lây bệnh, tất cả vật phẩm trong nhà đều bắt đầu dùng. Thời điểm mới đầu không phải tất cả vật phẩm đều sẽ dùng văn tự biểu cảm, bất quá thời gian lâu, đây tựa hồ trở thành thuỷ triều trong cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ, tất cả mọi người bắt đầu sử dụng văn tự biểu cảm, làm đối thoại chúng nó nhìn qua càng thêm sinh động. Rất nhiều thời điểm, không cần thông qua phương thức hoặc là một từ bọn họ nói chuyện, mà chỉ cần một cái biểu tình là có thể nhìn ra tâm tình chúng nó hiện tại. Loại thời điểm này, Quý Trạch An ngược lại cảm tạ có người phát minh văn tự biểu cảm, làm chúng nó này đã đáng yêu lại càng thêm sinh động.

Quý Trạch An uống xong nước lại ngồi xuống ghế sa lông, mở TV chuyển đến “Cửu thai’, cậu muốn nhìn cái gọi là Lý mỗ mỗ rốt cuộc là cười như thế nào, học tập là rất tất yếu.

Thanh âm TV vừa vang lên, Quý Trạch An liền hoàn toàn đầu nhập vào, thẳng đến chuông điện thoại di động vang lên…

“Ngươi muốn xin phép đi làm công?” Chủ nhiệm lớp nhìn Quý Trạch An qua một cái nghỉ hè đã thay đổi rất nhiều hỏi.

Quý Trạch An gật đầu, tuy rằng tình huống hiện tại không phải thiếu tiền, nhưng cậu cũng không tưởng buông tha tiếp tục tham diễn 《 đăng tiên 》, huống chi hợp đồng cậu cũng ký xong, khi rời khỏi phải trả tiền vi phạm. Mấy ngày nay là giai đoạn trù bị trước khi quay, hình của cậu cũng đã chụp xong, nghe người đoàn phim nói ảnh chụp tương quan đều là chụp tóc, hiện tại rời khỏi, cậu cảm thấy về sau cậu liền không cần lăn lộn, một không bối cảnh hai không công ty kinh tế, không ai sẽ giúp cậu chùi đít, đắc tội đạo diễn chính lớn như vậy là tiết tấu chắc chắn bị phong sát (ai cũng hiểu ha?). Quan trọng nhất là cơ hội trăm năm khó gặp, Quý Trạch An phi thường coi trọng, nếu một bước này thành công, như vậy đại môn cho cậu tiến vào cái vòng luẩn quẩn này cứ như vậy mở ra.

Lữ Thiến biết tình huống gia đình Quý Trạch An, mỗi lần họp phụ huynh đều là một mình cậu đến, nghe nói cậu ở một mình, quan hệ cùng người giám hộ cũng không tốt. Nghe nói người giám hộ là thân thích bên mẫu thân cậu, chính mình cũng có hai hài tử muốn đi học, không có khả năng tiêu phí nhiều tâm huyết như vậy tại trên người Quý Trạch An hắn cũng có thể lý giải, Lữ Thiến biết Quý Trạch An lúc nghỉ đều sẽ đi ra ngoài làm công, thời điểm cuối tuần cũng sẽ có các loại hoạt động kiêm chức. Học kỳ này bọn họ đã tiến vào cao tam, là một năm rất trọng yếu, cố tình thời gian này cậu muốn thỉnh một tháng ngày nghỉ đi làm công, nàng dạy cậu từ lúc cao nhất, chưa từng có qua loại tình huống này.

“Một năm cao tam này rất trọng yếu, mới khai giảng ngươi đã xin một tháng nghỉ.” Lữ Thiến thực khó xử, trường học cũng không đồng ý học sinh đi làm công, chính là tình huống Quý Trạch An đặc biệt. Cậu công tác ở bên ngoài trường học không có tác dụng giám thị, huống chi Lữ Thiến lo lắng cậu bị người xấu mê hoặc, “Ngươi nếu thiếu tiền nói cô cô có thể cho ngươi mượn trước, cái học kỳ này ngươi liền an tâm đọc sách thi một cái đại học tốt, thời gian đại học thực tự do, đến lúc đó ngươi muốn làm công lão sư cũng sẽ không ngăn ngươi.”

“Cám ơn Lữ lão sư, chính là ta đã ký hợp đồng, rời khỏi phải trả tiền vi phạm.” Quý Trạch An nguyên bản không muốn nói làm việc gì với cô giáo ở trường học mình, nhưng tình huống hiện tại giống như không dễ dàng từ được đồng ý như vậy, cách lâu như vậy, cậu mới biết cái chủ nhiệm lớp mình này kỳ thật là đối cậu không tồi, đáng tiếc trước kia cậu chưa từng chú ý, một lòng sống ở trong thế giới nhỏ bi thương của chính mình.

Lữ Thiến vừa nghe, nhăn mi lại, “Tiền vi phạm? Ngươi làm công còn ký hợp đồng? Không đi còn phải trả tiền vi phạm?”

Nàng hiện tại càng lo lắng đứa bé này bị cái người không chính đáng gì lừa dạt!

“Ân.”

“Lão sư có thể biết rốt cuộc ngươi làm công ở địa phương nào sao?” Lữ Thiến biết thái độ của mình không cường ngạnh thể quá phận, tâm lý hài tử bị vây thời kỳ phản loạn trưởng thành rất cường, nếu là kích thích đến cậu để cậu làm ra cái việc ngốc gì sẽ không tốt. Quý Trạch An đứa nhỏ này tuy rằng không thích nói chuyện, tính cách có chút quái gở, chính là thành tích cậu không tồi, nếu tiếp tục bảo trì, từng bước vững chắc, tiền đồ cậu có khả năng bởi vì thi đậu một cái đại học trọng điểm mà càng vững vàng, tương lai cậu liền không cần vì tiền mà bôn ba chung quanh.

“Đoàn phim. Cụ thể là bộ diễn đoàn phim nào ta không thể nói, ta ký hiệp nghị giữ bí mật.” Quý Trạch An lo lắng cô giáo sẽ càng thêm hoài nghi liền giải thích, “Nghỉ hè ta luôn luôn tại căn cứ điện ảnh và truyền hình Giang Thành làm kẻ chạy cờ, nơi đó một ngày cho hai trăm còn cơm tháng, sau một cái đạo diễn trong đó giới thiệu ta đi tham gia thử vai của một cái đạo diễn, trúng cử, đoàn phim bên kia cho ta biết phải chuẩn bị chụp ảnh-quay phim, đi nơi khác chụp ảnh-quay phim, cho nên cần xin phép thời gian tương đối dài.”

Lữ Thiến ngược lại chưa bao giờ nghĩ qua cái học sinh vẫn luôn không thích nói chuyện này cư nhiên làm kẻ chạy cờ toàn bộ mùa hè, một bên lý giải cậu cư nhiên biến hóa lớn như vậy, bên kia vừa sợ cậu cư nhiên được một đạo diễn tuyển làm nhân vật. Chính là nàng vẫn lo lắng Quý Trạch An bị những người chuyên môn đi lừa gạt trong vòng luẩn quẩn kia lừa đi, dù sao cái vòng luẩn quẩn kia phức tạp hơn trường học nhiều, Quý Trạch An rốt cuộc còn là cái hài tử, lại không có người lớn giúp đỡ. Giới giải trí quá mức phù hoa, nói không chừng Quý Trạch An cũng có thể sơ xuất bị mê loạn mắt, trong lòng Lữ Thiến vẫn cảm thấy không yên.

“Quý Trạch An, cô nhìn ra ngươi rất muốn đi, chính là cô thực lo lắng ngươi có thể bị người lừa hay không.”

Quý Trạch An cười cười với Lữ Thiến, nói: “Lữ lão sư, ngươi không cần lo lắng, thật sự, Giang Khâm Dật hắn là nam nhân vật chính đoàn phim chúng ta, thời điểm thử vai hắn cũng là trọng tài.”

Cậu chân chính muốn nói cho Lữ Thiến chính là không có âm mưu nào sẽ thỉnh một Đại minh tinh đến tọa trấn, làm ảnh đế nhân vật công chúng cũng sẽ không làm cho mình lâm vào gièm pha như vậy, cậu nói như vậy càng nhiều là hy vọng làm Lữ Thiến yên tâm, sau đó phê nghỉ cho cậu, cậu không muốn tại một năm cuối cùng bởi vì trốn học một năm mà bị ghi tội, thậm chí bị khuyên nghỉ học.

Lữ Thiến mở to hai mắt nhìn, Giang Khâm Dật rất có danh, nàng rất rõ ràng, chính là không nghĩ tới học sinh của nàng lại có cái kỳ ngộ này.

Quý Trạch An nhìn về phía máy tính bản của Lữ Thiến, nhãn tình sáng lên, còn nói: “Đạo diễn là Hoàng Dật Dương, là đại đạo diễn nổi danh trong vòng luẩn quẩn, cô ngươi có thể điều tra trên mạng.”



Lữ Thiến vẫn là nể mặt Quý Trạch An tại trên mạng tìm tòi Hoàng Dật Dương một chút, nàng cũng nhìn kỹ qua tư liệu, sau khi thấy thật có một người như vậy, nàng vẫn không thể không nói: “Cô tin tưởng lời ngươi nói là sự thật, nhưng là chuyện này vẫn là cần người giám hộ của ngươi lại đây một chuyến cô mới có thể phê chuẩn.”

Quý Trạch An trầm mặc, người giám hộ của cậu là đại cữu cữu, đại cữu cữu có một đôi song sinh, hơn nữa cùng tuổi cậu, năm nay bọn họ đều là học sinh cao tam. Mỗi ngày đại cữu cữu rất bận công tác bên ngoài Quý Trạch An không có khả năng đi quấy rầy hắn, đại cữu mẫu vì hài tử mà thuê phòng ở phụ cận trường học ở bồi họ, quan hệ giữa Quý Trạch An cùng hai người bọn họ đều không thân mật, thậm chí quan hệ với hài tử bọn họ có thể nói là ác liệt, cậu thật không muốn đi cầu hắn, còn nữa nếu nói cậu vì tiền đi ra ngoài làm công cũng là ở bên ngoài tát cho người giám hộ bọn họ một bàn tay.

Lữ Thiến biết mình nói như vậy thực khó xử Quý Trạch An, nàng rõ ràng quan hệ của cậu cùng một nhà người giám hộ cũng không tốt, thậm chí cùng tất cả thân thích bên mẫu thân đều không tốt, chính là đây là quy định của trường học, nàng cũng không có cách nào thay đổi.

“Lúc nào thì phải đi?” Lữ Thiến nhìn Quý Trạch An cúi đầu không nói lời nào chủ động hỏi.

“Một tuần sau.” Quý Trạch An dựa theo thực tế trả lời.

Nói cách khác tại một tuần này cậu phải giải quyết vấn đề xin phép trường học. Không phải cậu cố chấp, cậu chân chính không muốn đi gọi đại cữu hoặc là đại cữu mẫu lại đây, còn không nói đến cậu đi người ta cũng chưa chắc có lại đây hay không, nếu Quý Trạch An lý giải với bọn họ đến lúc đó bọn họ khẳng định sẽ nói để cậu an tâm đọc sách, mẫu thân lưu lại đầy đủ học phí để cậu tại sinh hoạt cùng đọc sách, kêu cậu không cần suy nghĩ một ít thứ có hoa không quả … Quý Trạch An càng suy nghĩ vấn đề này mày lại càng nhăn lại.

“Như vậy đi, nếu ngươi có thể gọi một người phụ trách bên đoàn phim cùng cô gặp mặt, ta cũng có thể phê cho ngươi nghỉ.” Lữ Thiến nghĩ phải gặp qua người nàng mới có khả năng yên tâm, nàng không có khả năng cứ như vậy mặc kệ Quý Trạch An xin một tháng nghỉ mà không biết tung tích.

“Được, cám ơn cô.” Quý Trạch An biết Lữ Thiến sẽ không lại thỏa hiệp, cậu gật đầu đáp, sau đó ly khai văn phòng.

Trở lại phòng học, mở ra sách giáo khoa qua vài ngày cũng vẫn mới tinh, Quý Trạch An có chút thất thần nhìn văn tự trên mặt.

Trên sách giáo khoa mới đã có các loại bút ký, từ sáng tới tối cậu sẽ dành thời gian một giờ ôn tập sách giáo khoa, mà cũng sẽ cố gắng hoàn thành bài tập ở trong trường học, thời gian còn lại mới dùng để luyện tập nhân vật, từ sáng tới tối đúng mười hai giờ rưỡi đi ngủ, buổi sáng sáu giờ rưỡi lại đúng giờ rời giường. Lời kịch đã thuộc không sai biệt lắm, lý giải của cậu với cái nhân vật Khổng Ngọc Tiêu kia cũng càng ngày càng sâu, điện thoại nhận được thông báo 《 đăng tiên 》 lập tức chụp ảnh-quay phim, một tuần sau bọn họ phải chạy tới nơi khác mà quay phim, chính là vấn đề xin phép trường học bên này lại làm khó cậu …

Không có mụ mụ, lại không thân cùng người giám hộ hiện tại, Quý Trạch An đột nhiên nhớ tới phụ thân vẫn luôn không có tác dụng. Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, thực nhanh cậu liền bỏ qua người này, nghĩ có biện pháp nào có thể thỉnh người hỗ trợ bên đoàn phim không, 《 đăng tiên 》 đang lúc chụp ảnh-quay phim, người đoàn phim đều vội giống như con quay, huống chi toàn bộ đều là người mới gặp, cậu không biết phải thỉnh người ta như thế nào bọn họ mới có thể đồng ý hỗ trợ. Hai con đường cô giáo Lữ đưa ra đều làm cậu thực khó xử, hiện tại Quý Trạch An đã bị vây bó tay không biện pháp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ()/ ta là tồn cảo tương, đại gia buổi sáng tốt lành!

Tồn cảo tương hết sức nghiêm túc đại biểu xuẩn tác giả tiếp tục cầu cất chứa cùng nhắn lại, sao sao đát

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi