CUỐI CÙNG THÌ TA CŨNG CÓ THỂ NHÌN THẤY CHỮ VIẾT KÌ QUÁI

Liên tục trong một tuần kế tiếp, mỗi lần tan học Quý Trạch An luôn có thể nhìn thấy cái xe màu đen kia dừng ở cửa trường học, bất quá chỉ dừng lại mà thôi, trừ bỏ một lần gặp đầu, về sau người nọ chưa từng từ chiếc xe đi xuống chào hỏi cậu, chính là chờ cậu xoay người rời đi, ô tô cũng phát động đi.

Quý Trạch An rất không rõ người nọ vì cái gì mà như vậy. Ngay tại buổi tối mấy ngày trước cậu còn nhắc tới chuyện này với Du Dịch. Du Dịch do dự một hồi, vẫn nói cho cậu, căn cứ tin tức hắn nhận được, độ xứng đôi cốt tủy của cậu cùng Sầm Ân Thư cao tới bảy mươi phần trăm, thậm chí vượt qua độ xứng đôi 50% của phụ tử. Chỉ tiếc tin tức của hắn nói là Ninh Văn Ngạn không có chống lại người kia (chém = =), Sầm Ân Thư một khi cường lên, không có bất luận kẻ nào ngăn cản được hắn.



“Nếu xứng đôi thành công, vì cái gì hắn không đến tìm ta? Chẳng lẽ hắn không muốn sống?” Quý Trạch An thực không hiểu điểm ấy, tuổi người nọ nhìn qua còn thực trẻ, tuổi thực tế cũng không đến bốn mươi, tại vòng thương nghiệp cũng là nhân sĩ thành công, cậu cho rằng d*c vọng cầu sinh của người như vậy hẳn là mạnh một chút. Như thế nào khi biết được có cốt tủy thích hợp xứng đôi lại đột nhiên buông tha? Hoặc có lẽ là bởi vì người cung cấp cốt tủy là cậu?

Quý Trạch An nhăn mi, “Hắn không muốn dùng cốt tủy của ta?”

Du Dịch đi qua, sờ sờ tiểu hài tử mặt mày ủ ê ngồi ở một bên, gục đầu xuống nhìn cậu, “Ngươi thực để ý?”

“…” Quý Trạch An trầm mặc một hồi.

Du Dịch không có lên tiếng đánh gãy, hắn kiên nhẫn chờ Quý Trạch An trả lời.

“Ân… Nói một chút đều không để ý vậy nhất định là giả …” Mặt Quý Trạch An nhăn thành một đoàn, “Ta tuy rằng đối với hắn không yêu không hận, tình cảm cũng không nặng lắm, chính là vừa nghe thấy hắn sẽ chết, sẽ có một loại cảm giác nói không rõ … Cái loại cảm giác này thật không tốt.”

‘(〃д)? Tiểu An, cái này kêu là huyết mạch tương liên.’

Quý Trạch An nhìn về phía văn tự trên chén trà nhỏ Du Dịch đặt trên bàn trà, biết nó gần đây lại cùng cậu xem kịch truyền hình cẩu huyết. Đặt ở trong hiện thực, kỳ thật Quý Trạch An cũng không tin tưởng cái gọi là quan hệ huyết mạch. Tại trong mắt cậu, tình cảm giữa người với người cần ở chung mới có, làm sao có thể bởi vì gien giống nhau liền đột nhiên có tình cảm?

‘Ngốc đến không cứu chữa được (╯^╰).’

Lúc này, ly thủy tinh Du Dịch thường dùng để rót sữa cho Quý Trạch An từ biểu tình“(╯^╰)” vạn năm không thay đổi đột nhiên tăng thêm phía trước văn tự biểu đạt suy nghĩ của nó.

Quả nhiên, chén trà nhỏ vừa thấy liền tạc mao.

‘((? (//? Д/? /)?)) ngươi ngươi ngươi ngươi! Lưu ly ngươi luôn thích đối nghịch với ta, chẳng lẽ là bởi vì ta ngăn cản ngươi trở thành tiểu tứ của nam thần sao? Ngươi rõ ràng có thể suy xét làm tiểu tam của tiểu An! Tiểu tam đều sắp xếp phía trước tiểu tứ, ngươi chính là không hiểu khổ tâm của ta… Hay là ngươi yêu nam thần đến không thể tự kềm chế nỗi? Không được! Nam thần là của ta! Hắn mỗi ngày đều giúp tắm ba tắm rửa ba lần, hắn với ta là chân ái! Hừ!’

‘(╯^╰) ai cũng không cứu được chỉ số thông minh của ngươi.’

Ly thủy tinh vừa biểu đạt xong cảm tưởng của chính mình, tùy ý chén trà nhỏ ở bên cạnh không ngừng “Ríu ra ríu rít”, cũng không xoát mới văn tự trên người mình, vẫn luôn là biểu tình “(╯^╰)”cao lãnh.

Quý Trạch An đã sớm phát hiện chén trà nhỏ cùng ly tinh chén như là hai cực, hai người vừa gặp, thật có thể nói là như băng gặp hoả. Chén trà nhỏ thích xoát văn tự biểu tình, mà ly thủy tinh thích dùng văn tự tối giản nhất đả kích nó…

Bất quá thời gian này Quý Trạch An cũng không quá quan tâm hai người đang “Cãi” những thứ gì, cậu vẫn là thực để ý vấn đề Sầm Ân Thư.

Du Dịch trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn là chọn cái lựa chọn mình không thích kia, hắn nhìn tiểu hài tử cúi cái đầu, tay mềm nhẹ đặt ở cái gáy lộ ra phía sau của cậu, “Ngươi làm những gì mình muốn làm là được, nếu có nghi vấn gì ngươi có thể đến hỏi ta.”

Quý Trạch An ngẩng đầu nhìn thoáng qua Du Dịch, cậu biết nam nhân này vẫn luôn không tán thành chính mình đi quyên tặng cốt tủy. Cậu nhìn hắn, không phải biết hắn vì sao lại làm ra quyết định này.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Du Dịch liền càng thêm khó chịu, nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài. Nếu như là tình cảm quan tâm của quan hệ phụ tử vậy hắn cũng không thể nói gì hơn, nhưng quan hệ giữa Quý Trạch An cùng Sầm Ân Thư lại xấu hổ như vậy. Tại mười bảy năm trước, Sầm Ân Thư cũng không biết chính mình có một đứa con trai như vậy, hắn năm nay ba mươi lăm, thời điểm có Quý Trạch An cũng bất quá mười tám tuổi. Tại trong mười mấy năm, sinh hoạt của Quý Trạch An không phải đặc biệt tốt, hắn căn bản không cần nhìn hắn tìm người tra những tư liệu kia cũng biết, bộ dáng yếu đuối của Quý Trạch An làm hắn cảm thấy cậu cực kỳ yếu ớt.

Du Dịch cúi thấp đầu, cùng ngồi ở trên ghế sa lông ngưỡng đầu nhìn Quý Trạch An đối diện, nhìn trên mặt cậu nhiều ra được ít thịt, ánh mắt không khỏi tối sầm.



“Quý Trạch An, chiếc xe kia lại đậu ở chỗ này.” Vệ Lăng vừa ra cửa trường liền nhìn thấy chiếc xe hắn phát thệ về sau phải mua được kia. Bất quá lần này hắn không lại chảy nước miếng với dòng xe kia, mà rất lo lắng nhìn Quý Trạch An.

Mấy ngày nay sau khi tan học Quý Trạch An đều cùng đi với đoàn người Vệ Lăng, Du Dịch đi công tác nơi khác, hôm trước cậu liền về phòng ở mụ mụ lưu lại, mỗi ngày đều thông qua tin nhắn điện thoại liên hệ cùng Du Dịch. Từ sau thời điểm đêm hôm trước lúc Du Dịch rời đi giữa hai người phát sinh đối thoại, cậu liền muốn tìm Sầm Ân Thư nói chuyện.

Chính là, mỗi ngày tan học nhìn xe suv màu đen kia, câyh lùi bước, Quý Trạch An cũng không biết chính mình đàng do dự những gì, sợ hãi những gì.

‘=≡Σ(((つ•? w•?)つ tiểu chủ nhân, đi lên ngồi một chút đi, đến nha, chúng ta mong chờ a!’

Thời điểm đi đến bên cạnh xe, thân xe xuất hiện văn tự thật lớn, thật giống như có người ác ý viết lên.

Quý Trạch An nhìn nhìn văn tự trên xe, lại nhìn nhìn bên trong qua cửa sổ xe màu đen, lại nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía mấy người Vệ Lăng cùng đi, do dự một hồi, vẫn là đi đến bên cạnh ba người chờ cậu, “Ta hôm nay có chút việc không đi cùng các ngươi.”

Về phần sự tình gì, rõ ràng, tất cả mọi người không cần Quý Trạch An cố ý giải thích.

“Hảo, bai bai, đến nhà gởi tin nhắn cho chúng ta.” Đậu Nghiên kéo Vệ Lăng còn đang muốn nói cái gì cùng Quý Trạch An đi, khoát tay áo với cậu, cũng không có nhìn xe còn đậu ở phía sau cậu kia, bốn người liền đi đến phía chỗ cũ, vừa đi, tựa hồ còn vừa tranh luận những gì.

Nhìn bốn người đi xa, Quý Trạch An xoay người, gõ vài cái với cửa sổ xe chỗ ngồi phía sau, thực nhanh, cửa xe liền mở…

Tầm mắt Quý Trạch An liền đối diện ánh mắt mang theo ý cười kia.

“Đi lên ngồi đi.”

Quý Trạch An nghe Sầm Ân Thư nói, quyết đoán ngồi lên, tại trong nháy mắt cửa xe mở ra, những cái do dự đó liền toàn bộ bị cậu áp chế. Cậu hiện tại liền bị vây trong một loại trạng thái “Nước đổ khó hốt”, ngược lại không cần do dự. Hiện tại cậu cần chính là làm rõ ràng sự tình chính mình muốn biết …

Cửa xe vừa đóng, lái xe liền tự lái xe đi.

Sầm Ân Thư nhìn gương mặt non nớt có bảy tám phần tương tự chính mình ngồi ở bên cạnh: “Muốn đi ăn tối cùng ta không? Hay là ta trực tiếp đưa ngươi về nhà?”

“Nếu có thể, ta hy vọng có thể ăn bữa tối cùng ngươi.” Quý Trạch An còn chưa trả lời, Sầm Ân Thư đã thực nhanh nói ra ý tưởng của chính mình.

Quý Trạch An nhìn hắn một hồi lâu không có lên tiếng.

“Vì cái gì không nói lời nào?” Sầm Ân Thư nhướng nhướng mày, nhìn bộ dáng nghi hoặc của Quý Trạch An, ý cười nơi khóe miệng chưa từng tiêu giảm.

“Ta muốn biết ngươi vì cái gì mỗi ngày đều dừng xe ở cửa trường học ta, không cần nói cho ta biết ngươi chỉ là đúng dịp thích dừng ở nơi này.” Quý Trạch An không thể lý giải, người này không cầu cậu cứu hắn, lại mỗi ngày lái xe đứng ngốc tại phụ cận trường học cậu

Sầm Ân Thư nhìn bộ dáng Quý Trạch An rối rắm cười càng vui vẻ, “Ta chỉ là muốn nhìn ngươi một chút, bất quá ta cảm thấy ngươi cũng không muốn gặp lại ta, cho nên liền đổi thành biện pháp như thế.”

Đôi khi một kiện sự tình đơn giản thường lại bị nghĩ thành phức tạp.

Quý Trạch An chính là cảm thấy văn tự trên mặt người này quá mức đơn giản, ngược lại làm cậu cảm thấy khó có thể nắm bắt. Có lẽ là ấn tượng đầu tiên lưu lại quá sâu, cậu luôn cảm thấy Sầm Ân Thư không phải là một người đơn giản như vậy, sở tác sở vi của hắn tất có sở cầu. Mà hắn thời điểm không chỗ nào cầu, lại thật sự chính là vì một cái lý do đơn giản đến không thể đơn giản hơn, những người khác liền sẽ cảm thấy không thể tin.

Sầm Ân Thư nhìn mặt Quý Trạch An một bộ không muốn tin tưởng, muốn nhéo một phen, hắn đã sớm muốn biết cái gương mặt tương tự chính mình này sờ lên là xúc cảm gì, có thể không giống hắn sờ mặt mình hay không?

Bất quá rốt cuộc là nhẫn nại lại, Sầm Ân Thư thực rõ ràng Quý Trạch An quá mức phòng bị với hắn, hơn nữa quan hệ của hai người cũng không thích hợp có hành động thân mật như vậy

“Nhìn ta lại có cái ý nghĩa gì?” Chẳng lẽ hắn cảm thấy chính mình không chủ động mở miệng Quý Trạch An cậu liền sẽ ngốc hồ hồ dán qua cứu hắn, sau đó sinh hoạt ấm áp vui vẻ cùng một chỗ với hắn? Quý Trạch An cảm thấy Sầm Ân Thư sẽ không nghĩ như vậy, cả cậu đều cảm thấy ý nghĩ như vậy thập phần buồn cười. Quý Trạch An cậu tuy rằng khuyết thiếu tình thương của cha, nhưng đã không phải là lúc nhất định phải quấn mụ mụ hỏi phụ thân kia.

Cậu mơ mơ hồ hồ nhớ rõ năm đó khi cậu nhắc tới phụ thân với mụ mụ, trên mặt người nọ cũng không có tình cảm dao động đặc biệt lớn, chính là cười nói giỡn nói: “Tiểu An phụ thân của ngươi không phải người mụ mụ thích, cho nên tiểu An phải hiểu mụ mụ a. Bất quá tiểu An không cần lo lắng, mụ mụ vẫn sẽ luôn thích tiểu An.”

Mà về phần rốt cuộc mụ mụ thích ai, Quý Trạch An vẫn luôn không thể nào biết được.

Giữa thân sinh phụ thân cùng mụ mụ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại vì cái gì có cậu, cậu một chút cũng không rõ ràng. Đã từng tò mò, bất quá hiện tại ngược lại cậu không nguyện ý suy nghĩ, thẳng đến Sầm Ân Thư xuất hiện ở trước mặt cậu.

“Chỉ muốn gặp thôi.” Sầm Ân Thư vẫn luôn là người tùy hứng, tựa như hiện tại hắn không muốn gặp Ninh Văn Ngạn liền không gặp.

Quý Trạch An biết thương thảo vấn đề này không hữu dụng, liền thay đổi hỏi hắn một vấn đề khác, “Cốt tủy chúng ta xứng đôi thành công, ngươi sao không nói không muốn sống chăng?”

Sầm Ân Thư nghe Quý Trạch An hỏi như vậy, đột nhiên cười phá lên.

Hắn cười một hồi lâu, mới nói: “Ngươi vẫn rất trẻ, chẳng lẽ ngươi xem không thấy được ta chưa bao giờ buông tha ý tưởng cầu sinh sao? Ta sẽ không muốn chết, ta là tục nhân, còn rất nhiều dây dưa với cái thế gian này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi