CUỐI CÙNG THÌ TA CŨNG CÓ THỂ NHÌN THẤY CHỮ VIẾT KÌ QUÁI

Bữa tối ăn được cũng coi như tận hứng, tuy rằng trung gian có một đoạn tiểu nhạc đệm không thoải mái, nhưng thấy Quý Trạch An không có nhiều lời với cái đề tài này, mọi người cũng không nghĩ nhiều, cho nên không khí thủy chung coi như không tồi. Du tiên sinh nhà cậu chính là chờ sau khi mọi người cơm no rượu say mới chậm chạp trở về tính tiền, sau đó lái xe từng bước từng bước đưa tiểu đồng bọn của cậu đến nhà, đi dạo xem phim cái gì, có “Gia trưởng” tại đây, ai dám?

“Dừng xe tại siêu thị một chuyến đi.” Dưới lầu bọn họ ở có siêu thị rất là tiện lợi, hai người trở lại chỗ ở, Quý Trạch An liền đi ra, cậu không nghĩ Du Dịch sẽ lén lút gạt cậu ăn cái gì, người này khẳng định đang đói bụng, cậu tính toán mua chút nguyên liệu nấu ăn làm một bữa tối cho người này, Quý Trạch An rất rõ ràng hắn đã hết sức kiềm chế chứng khiết phích của chính mình.

Trong lòng Du Dịch cao hứng, sau khi xuống xe liền sờ sờ đầu Quý Trạch An.

Hai người không phải du du nhàn nhàn đi dạo siêu thị, Quý Trạch An nhớ kỹ Du Dịch đói bụng, tốc chiến tốc thắng, rất sớm đã nghĩ xong làm đồ ăn như thế nào, vừa vào siêu thị liền thẳng tiến mục đích, mua, trả tiền chạy lấy người.

Trở lại nhà, Quý Trạch An mang theo đồ ăn liền đi đến phòng bếp, bắt đầu thanh lý tài liệu nấu cơm, suy xét đến chứng khiết phích của Du Dịch, mỗi loại nguyên liệu đều gột rửa xoát xoát ít nhất ba lần, mỗi một lần đều thập phần nghiêm túc.

“Nghỉ hè chúng ta vẫn là ở nhà, ngay tại Giang Thành chờ thông tri, hiện tại thời tiết nóng như vậy cũng không thích hợp ra ngoài.” Tuy nói là để Du Dịch an bài thời gian nghỉ hè của cậu, nhưng hắn vẫn thập phần tôn trọng ý kiến của cậu, Quý Trạch An cảm thấy chiếu theo cái tính tình này của Du Dịch cũng không thích hợp đi xa, cũng không biết mỗi lần hắn là như thế nào vượt qua được.

Đời trước Quý Trạch An đi qua rất ít địa phương, trong nước trừ bỏ Giang Thành cùng Cảnh Thành, nước ngoài liền càng không cần nói. Kỳ thật cậu vẫn rất muốn đi xem thế giới bên ngoài, lại càng không cần nói là có thể đi cùng Du Dịch, nhưng cậu không thể chỉ suy xét chính mình. Đời này tuy rằng hy vọng chính mình tùy ý làm bậy một ít, nhưng đó là dưới tiền đề một mình, cậu không nghĩ là vì có thể tùy thời đi ra ngoài chơi còn trọng yếu hơn so với có một người làm bạn một đời …

Nghe được quyết định của Quý Trạch An, Du Dịch cũng không có cao hứng như trong tưởng tượng, tuy rằng cậu suy xét tình huống của hắn. Nhưng sau khi nghe xong, Du Dịch vẫn luôn trầm mặc, nhìn thân ảnh Quý Trạch An tại phòng bếp chạy tới chạy lui, cứ nhìn chăm chú như vậy.

Quý Trạch An cự tuyệt Du Dịch xử lý nguyên liệu nấu ăn, nam nhân này rất “Chú ý”, chỉ cần dưới tình huống có cậu ở đó, cho dù là Du Dịch nấu cơm, tất cả nguyên liệu nấu ăn cũng đều là cậu chuẩn bị cùng xử lý, Du Dịch chỉ cần đem bọn họ xào nấu lên là được.

Động tác của cậu thực nhanh, rất quen thuộc, chỉ chốc lát thời gian liền thành công làm ra ba món một canh. Một thịt trâu xào tỏi, một đậu xào, còn có một đậu hủ nhồi thịt cùng canh dưa chua nấu trứng (món ăn là chém hết = =). Tại dưới sự trợ giúp của Du Dịch, ba món một canh thực nhanh liền đặt trên bàn cơm, Quý Trạch An giúp hắn xới cơm, cầm đũa đặt tại trước mặt của hắn, thúc giục hắn ăn.

“Về sau ta sẽ tránh ăn cơm ở bên ngoài, tự mình làm cơm rất tốt, sạch sẽ.” Quý Trạch An đứng dậy rót một chén nước uống một hơi, lại tới phòng bếp cầm một cái bát không một đôi đũa, ngồi ở bên cạnh Du Dịch bồi hắn ăn. Nhìn thấy Du Dịch cầm lấy đũa chậm chạp không có động tác, Quý Trạch An có chút không hiểu, “Như thế nào? Không đói bụng hay là đồ ăn không hợp khẩu vị? Như thế nào không ăn?”

‘(? °? °?)? Chủ nhân lần đầu không có tích cực ăn đồ ăn tiểu An làm, rõ ràng là trộm đi ăn quá no.’

Cái đĩa đồ ăn bát cùng chén đĩa đều là một bộ kinh ngạc.

Quý Trạch An nhớ rõ đây đều là đồ ăn Du Dịch thích a, cho nên cậu mới làm.

“Du Dịch?”

Du Dịch để đũa xuống, nhìn chằm chằm người ngồi ở bên cạnh.

Quý Trạch An càng thêm không hiểu đây là đột nhiên đã xảy ra chuyện gì, bị hắn nhìn như vậy cậu cũng khó hiểu hoảng hốt.

“Ngươi không cần phải mọi việc đều suy xét tới ta, làm điều chính mình muốn làm là được, ta sẽ phối hợp ngươi.” Du Dịch thích cậu làm như vậy, chính là lại cảm thấy ủy khuất Quý Trạch An, càng nghĩ sâu lại càng không có tư vị. Hắn thực mâu thuẫn.

Chuyện tình cảm luôn sẽ có một phương hy sinh nhiều một chút, nhưng Quý Trạch An kỳ thật vẫn tận lực hy vọng ngang hàng, không phải vì cái gọi là công bằng, mà là không hy vọng đối phương quá mệt mỏi. Du Dịch vẫn luôn phối hợp Quý Trạch An, kỳ thật rất nhiều thời điểm cậu đều thực không có tư vị, cảm giác được sủng như vậy quả thật thực hạnh phúc. Nhưng cậu cũng đem Du Dịch đặt ở trong lòng, các loại sự tình Du Dịch làm vì cậu tâm Quý Trạch An cũng sẽ đau. Quý Trạch An cũng hy vọng mình có thể làm việc vì hắn, cậu hy vọng Du Dịch có thể có tự do của chính mình, mà không phải mọi việc đều đặt cậu làm chủ yếu, kỳ thật như vậy mệt chết đi được.

Dù có cam tâm cũng sẽ có một ngày mệt mỏi, Quý Trạch An không hy vọng tình cảm của bọn họ bởi vì một phương mệt mỏi mà đi tới cuối.

“Ngươi nghĩ như vậy là không đúng …” Quý Trạch An dù có ích kỷ cũng sẽ không trở thành cái Nghiêm Cẩm thứ hai, cậu không cần Du Dịch rơi vào kết cục như cậu, cậu tuy không có biến thành Nghiêm Cẩm, nhưng cậu cũng không hy vọng Du Dịch trở thành Quý Trạch An đời trước, ngốc như vậy…

Hai người bọn họ ngay từ đầu chính là trạng thái này, cậu được sủng ái, Du Dịch trả giá. Đến bây giờ còn là trạng thái này, Quý Trạch An cảm thấy có chút nhất thành bất biến, nhưng cậu thay đổi, cậu không cảm thấy nhất thành bất biến như vậy là chỗ tốt, Du Dịch như là nhảy vào trong cái vòng luẩn quẩn “Lớn tuổi” kia không đi ra được, cho cậu một loại cảm giác cậu sẽ ở nơi hắn làm tiểu hài tử cả đời mà không phải tình nhân.

Tuy có thuyết pháp khi đặt người nào ở sâu trong lòng liền sẽ xem người đó thành tiểu hài tử của mình mà sủng, nhưng Quý Trạch An muốn chính là hỗ trợ lẫn nhau, Du Dịch ở trước mặt cậu chưa bao giờ làm qua một chút sự tình không phù hợp tuổi cậu.

“Ta có thể tùy hứng, ngươi cũng có thể tùy hứng. Một người gánh vác tất cả sẽ mệt chết.” Du Dịch như là mang cho mình một cái mũ không thể gỡ xuống, vẫn luôn đè nặng chính mình, nhắc nhở chính mình, mà hiện tại Quý Trạch An chú ý tới mũ của hắn.

‘? (??) An An mau tới! Ta tùy hứng cho ngươi xem! Ta muốn đi ngủ cùng nam thần!’

Lúc này Quý Trạch An cũng cố không nhing “Mọi người nói”, hành động của cậu một lòng một dạ nhào vào Du Dịch, mà chén trà nhỏ một bên đang kêu gọi đã định trước không chiếm được đáp lại.

Trong ấn tượng của Quý Trạch An, sự tình khác người nhất Du Dịch từng làm chính là sự tình cố chống đỡ ăn hết đồ ăn lần đầu tiên cậu làm, sau đó gạt cậu trộm uống thuốc đau dạ dày, bị chén trà nhỏ đánh về nguyên hình. Lúc ấy cậu xem như không biết để lại mặt mũi cho nam nhân, sau đó cậu liền chú ý lượng đồ ăn, Du Dịch còn ăn ít hơn so với trong tưởng tượng của cậu. Trừ cái này ra, Du Dịch đối với cậu càng ôn nhu, càng tốt hơn so với đối những người khác, mà hình tượng hắn bên ngoài kỳ thật kém hơn không biết bao nhiêu, Quý Trạch An thật sự không có phát hiện hắn có một chút thói quen nhỏ không muốn người biết.

(:3[] ngủ, An An ngươi tên phá hoại (chém).

Biết Quý Trạch An sẽ không phản ứng chén trà nhỏ lựa chọn trầm mặc vây xem, nó đang nghe trộm cái gì nó tuyệt đối sẽ không nói ra.

Tầm mắt Du Dịch thẳng tắp dừng ở trong tròng mắt kích động của Quý Trạch An, bình tĩnh vô sóng.

Cho Quý Trạch An cảm giác hắn lại một lần bao dung cậu tùy hứng, mà hắn sẽ bất biến, vẫn luôn sẽ trở thành một đại thúc che mưa chắn gió cho cậu. Quý Trạch An thích cũng hưởng thụ hết thảy Du Dịch mang đến cho cậu, nhưng lại không thích Du Dịch luôn làm này làm kia cho cậu, từ sau khi ở cùng một chỗ loại cảm giác này liền càng mãnh liệt. Cậu cũng hiểu được mình là đáng bị coi thường, rõ ràng cái gì cũng không cần nói vẫn luôn tiếp tục hưởng thụ thì tốt rồi, nhưng cậu cũng không hy vọng như vậy… (ko tốt em cứ hưởng thụ ko nói rồi anh cũng coi em là thằng nhóc vậy chừng nào mới có H????? So tiểu An GJ)

Không có ai sẽ không mệt…

Tựa như lần cậu cùng Du Dịch đi ra ngoài làm việc, hắn rõ ràng thực “Mệt”, nhưng vẫn thực hiện ước định làm một bữa cơm cho cậu ăn. Đó là lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất, Quý Trạch An thấy Du Dịch quá mệt mỏi, về sau không còn, sau khi xác định quan hệ Du Dịch cũng chưa bao giờ triển lộ ra một mặt như vậy, Quý Trạch An không tin cái người này là làm bằng sắt sẽ không mệt, người giống nam nhân này sẽ chỉ có thể trộm trốn đi một mình đối mặt tình huống như vậy.

Gia đình, không phải có thể cùng khóc, cùng cười, cùng sinh khí hoặc là xót xa sao? Gia đình toàn dùng tốt đẹp bện lên còn là gia đình chân chính sao? Người ở tại bên trong gia đình như vậy sẽ hạnh phúc sao? Người bện lên cái gia đình này sẽ không mệt sao? Hoặc có lẽ là xem nhẹ mệt mỏi thẳng đến một ngày đột nhiên ngã xuống phải không?

Quý Trạch An luôn nghĩ nếu trên mặt Du Dịch có chữ kia sẽ là cái gì đây? Dù là một chữ cũng được a…

Cậu rất muốn biết thời điểm nào Du Dịch mệt, cậu có thể giúp hắn xua đi mệt nhọc. Hoặc là thời điểm nào bị thương, cậu có thể giúp hắn “Băng bó” miệng vết thương, an ủi hắn, để hắn sẽ không cô độc một mình ở trong góc l**m miệng vết thương.

Tìm bạn không phải là vì cái này sao?

Cậu chiếm được, vậy Du Dịch đâu?

Chỉ có một phương nhận được thật có thể trường tồn sao?

“Ta không phiền lụy, ngươi không cần lo lắng cho ta.” Du Dịch đứng dậy đi qua ôm lấy Quý Trạch An ngồi ở trên ghế, nâng một bàn tay lên trấn an vuốt tóc của cậu, kích thích da đầu của cậu để cậu thả lỏng, sau đó lại nhẹ nhàng xoa ấn tại huyệt vị sau gáy cậu.

Đáp án của Du Dịch cũng không ngoài ý muốn của Quý Trạch An, cậu nghĩ tới, nhưng vẫn là có chút không tiếp thu được. Hiện tại động tác trấn an của Du Dịch đối với cậu cũng không có bất luận cái ý nghĩa gì, thậm chí có chút kích thích cậu.

Bị trấn an luôn là cậu…

Quý Trạch An giơ cánh tay của mình lên nắm chặt cái tay đang xoa ấn sau gáy cậu kia của Du Dịch, dùng động tác ý bảo hắn buông chính mình ra, đứng lên, sắc mặt không tốt nói: “Ta mệt, đi trước ngủ, ngủ ngon.”

“Nhớ rõ ăn cơm chiều, đừng bị đói, sẽ bị bệnh bao tử.” Trước khi trở về phòng, Quý Trạch An nhìn đồ ăn chưa được đụng đến trên bàn lại bổ sung một câu, lúc này mới tâm tình phức tạp đi trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.

‘ヽ(●-`Д-)ノpháp trấn an của chủ nhân mất đi hiệu lực thì phải làm sao! Tại tuyến chờ! Gấp!!!’

Cái bàn vẫn luôn thấy hết thảy vừa thấy Quý Trạch An rời đi liền sốt ruột.

Du Dịch trầm mặc nhìn cửa phòng ngủ Quý Trạch An đóng chặt một hồi, vẫn là về ngồi xuống tại chỗ trước bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa trầm mặc ăn cơm. Nguyên bản hoàn toàn không cảm thụ được đói khát, Du Dịch có chút thực không biết vị.

Điều hắn lo lắng vẫn xảy ra… Quan niệm hai người bất đồng…

Du Dịch cho rằng yêu một người chính là cho cậu tất cả, không để cho cậu vì mình mà lo lắng rơi lệ… Như vậy, tựa hồ tại nơi Quý Trạch An không thể thực hiện được… Nhưng hắn sớm đã không biết tư vị tùy hứng là gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi