CƯỚI EM RỒI ĐỂ EM YÊU ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giải trí Du thị là một trong bốn công ty giải trí lớn nhất thành phố, trụ sở công ty là một tòa nhà 12 tầng, tuy không thể so với các cao ốc nằm trong khu vị trí vàng của Cố gia, nhưng cũng là khu vực hoàng kim hiếm có.

Trừ phi công ty mở cuộc họp, hoặc là những khi gặp đối tác, còn bình thường không có chuyện gì làm, Du Yến rất ít khi xuất hiện ở công ty.

Lúc Du Yến bắt đầu lăn lộn trong ngành giải trí, tuổi trẻ ngạo mạn tự trọng cao, không muốn để người ta biết cô là con gái Du Chính Thiên. Nhưng vòng tròn lẩn quẩn này lớn như thế, lễ nghĩa giao tiếp không thể nào tránh khỏi, có vài người bạn thân thiết biết được thân phận thật sự của cô, thời gian lâu dần cũng có mấy người làm trong ngành biết được, có điều lăn lộn trong cái vòng lẩn quẩn này đều là người thông minh, cho dù có biết đichăng nữa cũng không đi rêu rao khắp nơi, vì vậy chuyện Du Yến là cục vàng của Đổng sự trưởng Du thị, phần lớn mọi người đều không biết.

Du Yến nhớ rõ, người đại diện hiện tại của mình là Trần Hòa Gia, nếu như không có lầm lẫn gì thì gã sẽ biết rõ thân phận cô trong thời điểm này, lúc trước gã đã mơ hồ nhìn ra lai lịch của cô không nhỏ, cũng có thể gã đã điều ra ra thân phận cô, nhưng mà tư liệu của cô được công ty che giấu rất kỹ, người bình thường sẽ không tra ra được, hơn nữa Trần Gia Hòa dẫn dắt nhiều người, có mấy người còn nổi tiếng hơn cô nhiều, vì vậy lực chú ý của Trần Hòa Gia đặt ở chỗ cô cũng không quá nhiều, cho nên hai người mới bình an vô sự hợp tác thuận lợi những năm qua.

Có hiện hôm nay, có một số chuyện cô đã biết trước, Du Yến không thể giả bộ làm ra vẻ ung dung như không có chuyện gì, vì để tránh cho những chuyện lúng túng sau này xảy ra một lần nữa, cô nhanh chóng quyết định tách khỏi Trần Hòa Gia.

Du Yến ngồi trên chiếc Rolls-Royce màu trắng nhà mình đến công ty, theo lời Vu quản gia, thay vì để nó phủ đầy bụi trong ga-ra thì không bằng lái nó ra ngoài đi dạo, cái gì mà minh tinh nào mỗi khi ra ngoài cũng đều lái siêu xe, hơn nữa còn là lái chậm như đi bộ, như vậy mới có phong cách.

Du Yến cảm thấy cũng có lý, thế là cô rất yên tâm thoải mái ngồi lên.

Cảnh Hân mở cửa xe công ty, hấp tấp lái sát theo phía sau chiếc Rolls-Royce, cô càng cảm thấy khí thế nữ vương đại nhân tăng lên một cấp bậc khác.

Tuy hôm nay Trần Hòa Gia hẹn Du Yến đến gặp mặt thương lượng làm người phát ngôn với người ta, nhưng vừa đến công ty, Du Yến lại quyết định điđến văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất trước đã.

Lúc ra khỏi nhà, cô đã biết nhất định hôm nay Du Chính Thiên có mặt ở công ty.

Thang máy lên tới lầu 3 thì có mấy người nữa bước vào, người đi đầu là nhất tỷ của công ty -- Viên Viên, đây là một người phụ nữ thành thục xinh đẹp, tuy trên người treo rất nhiều vầng sáng chói lọi, nhưng bình thường chị ấy lại là một người hòa nhã dễ gần, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười vui vẻ nhẹ nhàng.

‘Chào chị Viên.’ Làm một hậu bối tốt, Du Yến rất lễ phép chủ động chào hỏi.

Viên Viên là một trong số ít người biết rõ thân phận của cô, thấy cô chào hỏi, Viên Viên cũng vui vẻ chào lại, thậm chí còn chủ động bắt chuyện vài câu với cô.

‘Nghe nói phim của em vừa đóng máy rồi?’ Viên Viên vốn đứng rất gần cô, bởi vì nói chuyện nên gần như cô ấy phải kề sát vào người cô, thong thả nhẹ nhàng lên tiếng.

Mang theo một chút dịu dàng, cực kỳ dễ nghe.

‘Đúng vậy.’

Viên Viên rất hứng thú với chuyện này, nói thêm một câu: ‘Phim của đạo diễn Điền chị đã xem qua, đúng là một người trẻ tuổi có thực lực.’

Du Yến cười khúc khích, mặt mày cong cong nhìn Viên Viên, ‘Chị viên, nghe cách nói của chị, chị làm như mình không phải là người trẻ tuổi vậy đó.’

Viên Viên cũng cười ra tiếng, ‘Đúng là không trẻ tuổi, chị lớn hơn em gần một giáp đấy.’

‘Đừng nói giỡn với em..., lúc trước trợ lý của em còn hỏi là em lớn hơn hay là chị lớn hơn đó.’

‘Miệng của em ngọt quá đi.’ Viên Viên cười càng vui vẻ hơn, có điều lực tay véo má nàng cũng không nhỏ chút nào.

Thang máy nhanh chóng đến lầu 10, người đại diện của Viên Viên ấn giữ nút mở, chờ Viên Viên nói chuyện xong, Viên Viên phất phất tay chào cô, còn hẹn hôm nào rảnh ăn một bữa cơm rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Cửa thang máy vừa đóng lại, cả Du Yến và Cảnh Hân đều nhẹ nhàng thở ra.

‘Chị Yến, em vừa bị nội thương.’ Cảnh Hân híp mắt liếc xéo cô.

‘Bị thương ở đâu? Vừa rồi chị còn thấy em rất khỏe kia mà.’

‘Bị thương trong mấy lời nịnh hót trắng trợn của chị đó.’

‘Cắt...’

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi