CƯỚI EM RỒI ĐỂ EM YÊU ANH

"Trước đây không nghe em nói tham gia đoàn phim này?" Nhân lúc Cảnh Hân bận rộn dọn dẹp phòng ở cho mình, Du Yến nói chuyện phiếm với Hà Hi, Hà Hi đang cầm gói khoai tây chiên nhai hết sức sung sướng.

"Gần đây em mới xác định tham gia, người đảm nhận vai em gái nhân vật chính vướng lịch trình khác."

Tới gần ngày khởi quay mới phát hiện vướng lịch trình khác, lý do này quá gượng ép, không thể tìm một lý do chính đáng hơn được à?!

Du Yến mím mím môi, bên ngoài cười nhẹ nhưng trong lòng đã sớm cười ha ha lăn lộn rồi.

cô thầm nghĩ em gái nhỏ này rất có năng lực nha, muốn quay một bộ phim thì tìm đến hậu thuẫn, cũng có bản lĩnh đấy.

Bộ phim quay lần này là một bộ cổ trang, bối cảnh lịch sử ở thời Đường, tên là "Đại Đường", nhưng cũng không phải một bộ phim cung đình truyền thống, mà là một bộ truyền kỳ về suy luận phá án, kiếp trước Du Yến chưa từng diễn thể loại này, cũng chưa từng nghe qua, kịch bản này là do Đỗ Phi Phi nhận, cô cũng thấy nội dung rất thú vị, cô muốn diễn một nhân vật có tính khiêu chiến, cho nên liền nhận vai.

Nữ nhân vật trong kịch bản có hai thân phận, nàng là tiểu thư khuê các con nhà quan gia, từ nhỏ đã thích nữ phẫn nam trang, hơn nữa võ nghệ còn rất cao cường. Sau khi lớn lên nàng trở thành một hiệp đạo chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, là một đạo tặc khiến cho quan phủ phải đau đầu bó tay.

Trong quá trình đấu trí đọ sức với quan phủ, nàng lợi dụng thân phận tiểu thư quan gia của mình thu thập các loại tin tức, sau đó lại dùng thân phận hiệp đạo giúp đỡ dân chúng nghèo khổ, không biết quan phủ đã phát bao nhiêu cáo thị truy nã, nhưng vẫn không bắt được nàng, thời gian sau đó nàng đụng độ một gã thợ săn tiền thưởng cực kỳ lợi hại, chính là nam nhân vật chính, hai người liên tục ngươi đuổi ta trốn, không ngừng so tài, cuối cùng lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp, vạch trần âm mưu của tham quan, cùng ngao du khắp thiên hạ, làm một đôi thần tiên quyến lữ.

nói tóm lại, đây là một bộ phim hiệp khách tương đối duy mỹ.

Tuy rằng không thuộc chế tác lớn, nhưng từ trang phục đến đạo cụ đều rất tốt, sau khi công chiếu nhất định hiệu quả sẽ rất cao.

Tạo hình hiệp đạo của Du Yến cũng rất tuấn tú có khí chất, khiến cho cô liên tưởng đến Đông Phương bất bại, vừa độc ác vừa tiêu xái, sau khi mặc phục trang vào cô có chút không nỡ cởi ra.

Cho tới nay, cô luôn có cảm giác mình sắc sảo hơn các nữ sinh ngọt ngào rất nhiều, cho nên thích hợp đóng những vai có hương vị phụ nữ, không ngờ lần này sau khi thợ trang điểm tạo hình cho cô xong, ngay cả chính cô còn hết hồn, thì ra cô thích hợp với tạo hình trung tính như vậy.

Du Yến chụp một tấm hình gửi cho Cố tiên sinh, "Vợ của anh đẹp trai quá đi mất!"

Cố tiên sinh cũng đáp trả cô bằng một câu tương đối thời thượng "Vợ của anh ngang ngược bất tuân."

Có điều trọng điểm của Cố tiên sinh lại nằm ở trang phục của cô, "Quần áo hơi ít, có lạnh hay không?"

Du Yến xốc váy của mình lên, chụp một tấm ảnh quần áo bông bên trong, còn có miếng dán chống lạnh rồi gửi cho Cố tiên sinh xem, "Có hơi lạnh, nhưng mà em có dán miếng dán chống lạnh, bộ váy kia còn lạnh hơn, lộ ra phần lớn ngực, có điều chẳng có cách nào, phụ nữ Đường triều đều mặc như thế."

"..." Cả người Cố tiên sinh đều khó chịu.

Vợ anh phải mặc quần áo lộ ngực trên màn ảnh rộng, lúc ẩn lúc hiện, tổn thất này có phải quá lớn rồi không!

Tiếp theo anh bỗng nhớ đến một vấn đề còn quan trọng hơn, "Có cảnh hôn không?"

Du Yến lập tức trả lời: "Có một hai cảnh, nhưng mà chỉ quay thoáng qua, không hôn thật."

Cố tiên sinh cảm thấy, có vợ làm nghề diễn viên, sớm muộn gì anh cũng chết đuối trong vạc dấm.

Cố tiên sinh vô cùng rầu rĩ nghĩ nghĩ: Vợ của mình đi đến một nơi rất xa để quay phim, hơn mấy tháng không ở bên cạnh, những chuyện này thì chấp nhận được đi, rõ ràng cô còn mặc quần áo lộ ngực để quay phim, đây quả thật là chuyện không thể nhẫn nhịn.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, càng nghĩ Cố tiên sinh càng đau đầu, vì thế anh gọi điện thoại cho Tư Sùng Chí, dù sao vợ Tư Sùng Chí là Cố Vi cũng là diễn viên, trên phương diện này có lẽ anh ta có kinh nghiệm.

"Làm sao để trung hòa các tình huống không thể né tránh khi quay phim." Cố tiên sinh không ngại học hỏi kẻ dưới.

Đầu dây bên kia Từ Sùng Chí vỗ bàn một cái rồi mạnh mẽ đáp: "Tại sao lại muốn trung hòa? Phải kiên quyết không cho trung hòa, không cho phép hôn môi, không cho phép ăn mặc hở hang, đây là yêu cầu cơ bản nhất của tôi."

Cố tiên sinh âm thầm bội phục sự quyết đoán của Cố tiên sinh, anh lại hỏi: "Cố Vi đồng ý yêu cầu của anh à?"

"Nhất định phải đồng ý, không đồng ý thì quậy đến khi nào cô ấy đồng ý mới thôi, cùng lắm là bị phạt đi cọ toilet, cũng không phải chưa từng làm!" Tư Sùng Chí tiếp tục khí phách chỉ điểm cho Cố tiên sinh.

Nghe thế đầu Cố tiên sinh đầy vạch đen, anh bắt đầu hối hận vì hình như mình tìm sai người cố vấn rồi thì phải? Vợ anh sẽ không phạt anh đi cọ toilet đâu!

Tư tổng vẫn tràn đầy nhiệt tình mà diễn thuyết, "Tôi nói với cậu này, biên kịch hay đạo diễn gì đó chỉ là con hổ giấy, chớ thấy bọn họ lúc nào cũng làm theo khuôn khổ, chỉ cần bị mắng vài câu thì bọn họ ngoan ngoãn ngậm miệng ngay, chúng ta bỏ thêm chút tiền ra đầu tư, bọn họ sẽ lập tức nghe lời thôi."

"Đầu tư? anh cũng nhúng tay vào mảng điện ảnh và truyền hình?"

"không có, đây chẳng phải là tiêu ít tiền để vợ mình thoải mái dạo chơi trong đoàn phim sao? Mấy năm gần đây tôi đầu tư vào phim ảnh cũng nhiều, hơn nữa khi bỏ tiền ra thì muốn chửi là chửi, rất sảng khoái."

Cố tiên sinh có cảm giác đầu óc mình được khai sáng trong nháy mắt, Tư tổng đã giúp anh mở cánh cửa lớn thông qua một thế giới mới.

Đầu dây bên kia Tư Sùng Chí giảng thành nghiện, anh ta còn nói thêm: "Đúng rồi, ngàn vạn lần đừng để cô ấy ở trong phòng ở mà đoàn phim cấp, điều kiện phòng ở đó chẳng khác nào chuồng heo, cũng đừng ở khách sạn, mấy khách sạn được ca tụng 5 sao thực chất chỉ đạt 2 3 sao mà thôi."

"Vậy anh giải quyết mấy vấn đề này thế nào?"

"Đương nhiên là mua căn hộ ở gần đó rồi, lúc đó còn có thể điều người làm ở nhà qua đó chăm sóc, nếu rảnh rỗi chúng ta cũng có thể tới thăm vài ngày." Có thể nói, Tư Sùng Chí đã cấp hết vốn liếng của mình cho anh.

Cố tiên sinh lại mở têm mới cánh cửa sang thế giới mới, thì ra còn có thể như vậy, Tư tổng không hổ là người đàn ông phía sau ảnh hậu, khí thế kia, điệu bộ kia, đúng là chẳng ai bằng.

Cố tiên sinh bắt đầu cân nhắc kế hoạch mua nhà ở phía Nam.

"Vợ cậu quay phim ở đâu thế?"

"Hoành điếm."

Ở đó tôi có một tòa nhà ở khu Kim Hoa, cách Hoành Điếm không xa, hiện tại đang bỏ trống, cậu có muốn mượn ở tạm không?"

"không cần đâu, tôi sẽ cho người đi tìm hiểu bất động sản ở đó."

Vì thế, hai người đàn ông cưng vợ thành mà kết thúc cuộc trò chuyện.

một tuần sau, Vu quản gia xuất hiện bên ngoài phim trường, ban đầu Du Yến còn nghĩ rằng mình hoa mắt nhìn nhằm người, cô vội vàng kéo Cảnh Hân qua xác nhận mới biết đúng là Vu quản gia thật.

Đưa người tới phòng nghỉ, Du Yến vội hỏi Vu quản gia: "Sao ông lại tới đây? Ở nhà thì làm sao? Ai sẽ chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho Cố tiên sinh?"

"Cố tiên sinh bảo tôi tới đây, tôi còn dẫn theo hai người hầu và một đầu bếp nữa." Vu quản gia nghiêm túc báo cáo với cô.

Du Yến càng không hiểu ra làm sao, "Dẫn nhiều người tới đây làm gì?"

"Chăm sóc cô, Cố tiên sinh đã mua nhà ở gần đây rời, lúc nào cũng có thể vào ở, cho nên khi nào tôi sửa sang lại xong thì sẽ đón cô về." Vu quản gia bình tĩnh trả lời, dường như chuyện mua nhà ở, rồi dẫn người ta đến đây quay phim chỉ là chuyện hết sức bình thường, thái độ kia làm cho Du yến cảm thấy mình ngạc nhiên là quá khác người.

Thế là cô xin đạo diễn nghỉ nửa ngày, sau đó dẫn theo Cảnh Hân đi xem nhà với Vu quản gia.

Mà sau khi nghe kể lại mọi chuyện, Cảnh Hân vẫn còn đang ở trạng thái mơ màng, trong lòng âm thầm xác nhận một lần nữa, quả nhiên thế giới của người có tiền quá tàn nhẫn.

Ra khỏi phim trường, Du Yến mới phát hiện thì ra Vu quản gia mang xe riêng của cô tới đây, màu trắng sáng chói nổi bật ngay đằng trước, quả là mộtquản gia vạn năng thần thông quản đại.

Nhà mới là một biệt thự nhỏ theo kiểu Châu Âu, diện tích nhỏ hơn nhà của bọn họ hơn phân nữa, những thiết bị lắp đặt hợp lý, rất ấm áp, sau khi Vu quản đến, toàn bộ đồ dùng trong nhà, rèm cửa gì cũng được thay mới hết, thần kỳ nhất chính là phòng ngủ được trang trí y như phòng ngủ ở nhà, giống từng bức màn, giống đến grap trải giường, giống từng vật phẩm trang trí, tựa như là phục chế lại vậy, trực tiếp bê nguyên phòng ngủ ở nhà sang đây.

Thăm nhà mới xong, Du Yến bội phục Vu quản gia sát đất, cô kiềm lòng không được mà hỏi: "Ông thật sự không cần tôi giới thiệu đối tượng cho à? Ông nhìn Cảnh Hân đi, không tồi tẹo nào, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, nhất định sinh nở rất tốt!"

==! Vu quản gia không muốn để ý cô nữa, ông đi xuống lầu bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

Cảnh Hân vẫn luôn mơ mơ màng màng như ở trong mơ, đến khi phát hiện nơi này có chuẩn bị phòng ngủ cho mình nữa, cô nàng hạnh phúc đến nỗi nhanh chóng nằm ngã ra giường.

Du Yến gọi điện thoại cho Cố tiên sinh, đầu dây bên kia Cố tiên sinh vẫn còn đang họp, song anh không hề kiêng dè mà nhận điện thoại của vợ mình như thường, còn cấp dưới của anh cũng đã bày ra bộ mặt tập mãi thành quen rồi.

"Cố tiên sinh, nhà mới đẹp quá!"

"Thích không?"

Du Yến cười trả lời: "Em thích lắm, phòng ngủ giống ở nhà như đúc, em sẽ chẳng bao giờ mất ngủ. Cố tiên sinh, đây là cách mà anh theo đuổi em sao?"

"..." Cố tiên sinh hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, anh chỉ muốn khi mình sang thăm cô được thuận tiện hơn mà thôi! Song anh vẫn chiều theo ý của cô mà nói: "Cách này có hiệu quả không?"

"Cực kỳ hiệu quả luôn, em muốn đồng ý với anh ngay lập tức đây nè."

"Em có thể tiếp tục dụ anh mắc câu." Cố tiên sinh đề nghị.

Du Yến bĩu môi nghĩ: Tại sao cô có cảm giác người mắc câu chính là mình nhỉ?!

Đầu dây bên kia, Cố tiên sinh nói ra dự tính của mình, "Cuối tuần này anh sẽ tới đó 2 ngày."

Nghe thấy anh muốn tới, Du Yến lập tức tươi cười rạng rỡ, mới xa nhau vài ngày mà cô đã nhớ anh muốn chết.

Lúc ăn tối, Cảnh Hân mới rời khỏi giường, cô nàng ngơ ngác ngồi xuống bàn ăn, thấy mấy người di chuyển xung quanh Du yến, người thì bưng trà rót nước, người thì bày chén đũa, rồi lấy khăn ăn, quả thực giống như trong phim, cô không biết có phải mình chưa tỉnh ngủ hay không nữa.

"Chị Yến, em thật sự có thể ở đây sao?"

Du Yến dí dỏm nháy mắt với cô nàng mấy cái rồi giở trò đùa dai, "Em hỏi Vu quản gia đi, ông ấy sắp xếp phòng cho em mà."

Vu quản gia bị chỉ mặt gọi tên, ông mất tự nhiên ho khan hai tiếng, sau đó nghiêm trang trả lời: " Để tiện cho công việc, cô có thể ở đây."

Đều tại Du Yến loạn điểm uyên ương, hại ông bây giờ đối mặt với Cảnh hân đều cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Tiếp theo sau đó, đối mặt với một bàn thức ăn ngon, Cảnh Hân bỗng phát hiện mình có chút nuốt không trôi.

Lúc ăn cơm còn bị người ta vây xem, cô nàng thật sự không thích ứng được, đặc biệt là gương mặt không cảm xúc của Vu quản gia, ông ấy luôn dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn cô, làm cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi