CƯỚI NHẦM THÁI TỬ

Cố Diễn cách đó vài bước, trong lòng hắn cảm thấy nhói đau, đồng thời một cơn tức giận không thể kìm chế nổi dâng lên. Đã lâu hắn chưa từng nếm qua buồn vui một cách mạnh mẽ như vậy, lại vì một người không có chút quan hệ, lúc này trong lòng tràn đầy kích động, lại không để ý hoảng sợ.
 
Hắn từng cho rằng Mộc Tình Tiêu có một cuộc sống sung túc, vô lo vô nghĩ, bởi vậy mới có tính tình sáng sủa thiện lương như vậy, trái ngược với nữ tử thân hãm trong bùn đất mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ.
 
Nhưng giọng nói vừa rồi yếu ớt, khàn khàn, gần như biến dạng, xen lẫn đau khổ và oán hận, lại trùng lặp một cách kỳ lạ với giọng nói hắn nghe được trong giấc mơ.

 
Cố Diễn vô thức đi về phía trước, đứng cách nàng trong gang tấc, do dự không biết có nên đưa tay ra hay không.
 
Mộc Tình Tiêu không biết chuyện gì xảy ra sau lưng, nàng trì hoãn giây lát rồi ngước mắt nhìn Mộc Minh Trạch.
 
Sự lạnh lùng trong mắt nàng là điều Mộc Minh Trạch chưa từng thấy qua, ngoài ra, đối diện còn có hai ánh mắt như ẩn như hiện, ngậm băng dập độc, giống như chiếc gai nhọn sắc bén nhất làm hắn cảm thấy một trận sợ hãi, trong nháy mắt hắn không dám đối diện vội dời ánh mắt đi chỗ khác.
 
Thực ra Mộc Minh Trạch nói xong đã có chút hối hận, hắn biết mình không nên nói những lời khó nghe như vậy ở trước mặt nhiều người, nhưng vừa nghĩ đến chuyện xấu hổ hôm nay, hắn còn bị đánh đến đau cả người, lại cảm thấy nên giáo huấn Mộc Tình Tiêu một chút.
 
Dù sao những gì hắn nói đều thật.
 
Mộc Minh Trạch sắc bén trừng mắt nhìn Mộc Tình Tiêu một cái, nói: "Chuyện hôm nay ta sẽ nói với mẫu thân, ngày sau nếu muội có thể hiểu rõ thân phận của mình, tiếp tục an phận thủ thường, ta sẽ nói tốt giúp muội vài câu.”
 
Hắn xoay người định xuống lầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, âm ngoan nhìn về phía Niệm Cửu, phân phó với người hầu đã nghe tin chạy tới: "Bắt dã tiểu tử này đi cho ta!”
 

Niệm Cửu đang tức giận, nghe vậy tiến lên hung hăng "phi" một ngụm sau đó nhanh như chớp chạy đi không thấy bóng dáng.
 
Mộc Minh Trạch kinh ngạc dừng tại chỗ, tức giận run rẩy giơ ngón tay lên, chỉ về phía Niệm Cửu biến mất: "Đuổi theo cho ta! Bắt hắn lại, ta sẽ đánh gãy chân thằng nhóc này!”
 
Nhưng mà người hầu vừa khởi hành đã bị Thanh Đại và Lục La ngăn cản, các nàng thân là nha hoàn không dám động thủ với Mộc Minh Trạch, nhưng đối mặt với mấy người hầu lại không cần kiềm lại, luận thân thủ đừng thấy các nàng là nữ tử, hộ vệ bình thường cũng không phải là đối thủ của các nàng.
 
Mộc Minh Trạch nhìn thấy người của mình năm ba lần đã bị ngã xuống đất, cánh tay bị trật khớp kêu r3n, hắn chợt cảm thấy kinh hãi, hắn lại không biết hai đại nha hoàn bên cạnh Mộc Tình Tiêu thâm tàng bất lộ như thế.
 
Mắt thấy cục diện khó có thể kết thúc, hắn tức giận tự mình bước nhanh xuống lầu.

 
Những người còn lại có lẽ cảm thấy không thoải mái cũng nhao nhao cáo từ.
 
Mộc Thi Lan dường như còn muốn nói cái gì đó, lại không biết nên nói như thế nào bị Vương Hoài Nhân kéo đi.
 
Chỉ có Tần Văn Sách còn đứng tại chỗ hơi nhíu mày nhìn Mộc Tình Tiêu.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn thấy sự thương hại dao động trong mắt hắn, thiếu chút nữa bật cười, người này cũng như người của nhị phòng, cũng sẽ thương hại nàng, có thể thấy được trước kia mình ngu dốt cỡ nào, nhất định phải đến chết mới biết mình đang ở trong lồng giam, là con thú bị mắc kẹt mà ngay cả kẻ ác cũng ngậm ngùi thương cảm.
 
Có lẽ Cố Diễn cảm thấy những người dư thừa đã đi rồi, bàn tay do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng phủ l3n đỉnh đầu Mộc Tình Tiêu, dịu dàng chậm rãi vuốt v e, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Đừng khóc.”
 
Lúc đầu Mộc Tình Tiêu hơi giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của hắn, nhưng sau đó không hiểu trong lòng lại ấm áp, rõ ràng Cố Diễn bảo nàng đừng khóc, nhưng nước mắt mới vừa rồi nàng dùng sức khóa ở hốc mắt, lại theo lời hắn vừa dứt không hề có dấu hiệu mà trào ra.
 
Nàng bị phản ứng của bản thân làm kinh hãi, lại không muốn để cho người khác nhìn thấy nàng như vậy, chỉ có thể hoảng hốt xoay người vùi mặt vào lồ ng ngực rộng lớn của Cố Diễn, nắm lấy y phục của hắn, nghẹn ngào mắng: "Huynh thì biết cái gì! Huynh còn không thể nhìn thấy cơ mà. Ta không khóc..."
 
Lời nói càng lúc càng nhẹ nhàng, cuối cùng khí thế hoàn toàn không còn nàng nằm sấp trong lòng Cố Diễn, bả vai hơi nhún.
 
Tần Văn Sách nhìn bóng lưng Mộc Tình Tiêu, lại nhìn về phía nam nhân bịt mắt kia, lông mày càng nhíu chặt hơn.
 
Đây có lẽ chính là công tử mù ở chỗ Mộc Tam gia, nhưng giữa hắn và Mộc Tình Tiêu dường như không đơn giản như trước đây hắn nghĩ.
 
Tần Văn Sách đang mở miệng muốn nói cái gì lại bỗng nhiên bị Thanh Đại nhắc nhở: "Tần công tử cũng nên xuống lầu thôi.”
 
Mộc Tình Tiêu biết Tần Văn Sách vẫn ở đó, nhưng nàng lười để tâm đ ến, mà Cố Diễn dường như mới biết nơi này còn có người ngoài, bỗng nhiên hắn giơ cánh tay lên thừa dịp Tần Văn Sách còn chưa đi, vòng quanh vai Mộc Tình Tiêu ôm nàng vào trong ngực mình.
 
Tần Văn Sách lập tức cảm thấy không vui, mặc kệ Thanh Đại dùng ánh mắt thúc giục một lát, hắn mới có chút không cam lòng đi xuống lầu.
 
-
 
Sau khi Mộc Minh Trạch xuống lầu, trước tiên hắn tìm một nơi thanh tịnh bình tĩnh một chút, mới nhớ tới mình nên đi tìm Ôn Nhược Vũ giải thích một phen.
 

Ôn Nhược Vũ là tiểu thư Tri phủ, mặt mày thanh tú, dịu dàng an tĩnh, Mộc Minh Trạch nhiều lần bày tỏ tình cảm với nàng, mới vừa rồi nàng vẫn ở bên cạnh chỉ là hắn không quan tâm.
 
Nghĩ đến mình đã làm gì trước mặt Ôn Nhược Vũ, Mộc Minh Trạch không khỏi có chút ảo não, sai người đi ra ngoài tìm một vòng, người trở về lại nói cho hắn biết, Ôn cô nương đã hồi phủ.
 
Mộc Minh Trạch có chút oán hận trong chốc lát, vừa lúc Mộc Thi Lan tới tìm hắn, hai huynh muội cũng dứt khoát hồi phủ.
 
Giữa Thủy Vân Gian còn phải đi mấy tầng lầu nữa, dọc theo đường đi lại, hắn gặp ai quen mắt cũng sẽ chào hỏi nhưng hắn cảm thấy hơi lạ.
 
Tiệc trà chính thức đã chấm dứt, bình thường bọn họ không có việc gì cũng sẽ lưu lại đến hơn nửa giờ Thân* mới dần dần tản đi, giờ phút này mới chớm đến giờ Thân, mà người đã rời đi gần hết, người chào hỏi hắn có người còn lộ ra chút cổ quái.
*Giờ Thân: từ 15-17h.
 
Mộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy có chút mất kiểm soát, nghĩ đến một khả năng làm cho hắn còn xấu hổ hơn vừa rồi ——
 
Những gì đã xảy ra ở tầng trên cùng đã được truyền ra ngoài.
 
Mặc dù hắn không cảm thấy mình làm sai cái gì, nhưng người ngoài không biết Mộc Tình Tiêu ở Mộc phủ bò qua cầu xin Nhị phòng như thế nào, nếu nghe nói chuyện tầng trên cùng, chỉ cảm thấy hắn khi dễ một cô nương yếu đuối.
 
Mộc Minh Trạch càng nghĩ càng bồn chồn, sắc mặt nửa đỏ nửa trắng, trong lòng không khỏi chửi thầm, nhất định là tiện nữ Ôn Nhược Vũ làm.
 
Thoạt nhìn dáng vẻ nhu nhược tinh khiết, không nghĩ tới tâm tư lại ác độc như vậy!
 
Điều hắn không biết chính là động tĩnh lúc ấy ở đầu cầu thang quá lớn, rất nhiều người hay tin đến trốn ở lầu sáu nghe không sót một chữ nào, không bao lâu chuyện này đã truyền khắp nơi.
 
Trên xe ngựa không chỉ có mình Mộc Minh Trạch mất trí, vẻ mặt Mộc Thi Lan buồn bực, nàng nhiều lần muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng khi quay đầu nhìn sắc mặt ca ca lại không dám nói chuyện, thậm chí muốn tránh xa hắn một chút.
 
Nàng gần như không dám nghĩ, nếu sau khi hồi phủ mẫu thân nghe được chuyện hôm nay sẽ có phản ứng gì, ca ca quá tự cho mình là đúng.
 
-
 

Giữa Thủy Vân Gian.
 
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, mặt trời lặn chỉ mới di chuyển một đoạn mà mắt thường không thể nhận ra, nhưng dường như đã rất lâu rồi.
 
Cố Diễn nhận thấy người trong ngực cử động, bàn tay ôm nàng di chuyển lên trên, động tác nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc dài mềm mại mượt mà như lụa của nàng, dịu dàng nói: "Làm sao vậy?”
 
Mặt Mộc Tình Tiêu áp sát lồ ng ngực hắn, có thể cảm giác được nhịp tim trầm ổn hữu lực của hắn, giọng nói của hắn vừa giống như là từ đỉnh đầu truyền đến, lại giống như là từ lồ ng ngực trực tiếp truyền vào cảm giác của nàng, làm trái tim nàng chấn động không thôi.
 
Nàng lại dụi dụi khóe mắt trên y phục của hắn rồi mới đứng lên rời khỏi vòng tay hắn, lúc nói chuyện giọng nói đã khôi phục như thường: "Cái gì làm sao vậy, vừa rồi xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không nhớ rõ.”
 
Giọng điệu của nàng trấn định tự nhiên, lại không thể che giấu một chút tiếng mũi hờn dỗi kia.
 
Cố Diễn im lặng nhếch khóe môi, không nói gì mà giơ tay lên.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn thấy tay hắn sắp chạm vào mảnh vải bị nước mắt thấm ướt kia, cuống quít cầm tay hắn, hơi tức giận nói: "Không được đụng vào!”
 
"Y phục của ta, ta không chạm được sao?" Cố Diễn nói xong, dường như còn khẽ cười.
 
Mộc Tình Tiêu không khỏi giận dữ trừng mắt nhìn hắn, lập tức lại nghĩ đến người này căn bản không nhìn thấy, trừng cũng vô dụng, nàng không khỏi bực bội, chẳng qua nhìn hắn cũng không có động tác muốn chạm vào nữa nàng mới thôi không nói gì.
 
Chỉ là nắm tay hắn nhất thời không muốn buông ra.
 
Nàng nghĩ vạn nhất hắn thừa dịp nàng không chuẩn bị mà chạm vào, chẳng phải sẽ phát hiện nàng khóc dữ dội bao nhiêu sao?
 
Mộc Tình Tiêu có chút chột dạ nhìn một mảng lớn nước mắt kia, cũng may hoàng hôn mùa thu lạnh, y phục dày dặn, chỉ là vải vóc này có chút đâm vào mắt...
 
Niệm Cửu không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Mộc Tình Tiêu, đồng ngôn vô kỵ* nói: "Mộc tỷ tỷ, ánh mắt tỷ đỏ quá.”
* Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
 
Mộc Tình Tiêu: "..."
 
"Phải không, nó đỏ như thế nào?" Cố Diễn thản nhiên nói, không biết mình đang đổ thêm dầu vào lửa.
 
Niệm Cửu ngay lập tức trả lời: "Giống như một bông hoa đang nở, nhìn rất đẹp.”
 

Ngay khi Mộc Tình Tiêu đang muốn nổi giận, bỗng nhiên Cố Diễn hơi cúi người xuống, chậm rãi nói bên tai nàng: "Phải không, vậy ta thật sự muốn tận mắt nhìn thấy, nó đẹp như thế nào.”
 
Vừa dứt lời, cơn giận dữ không chút nào trong sáng chuyển vị trí thiêu đốt đến trên mặt, Mộc Tình Tiêu luống cuống tay chân che mặt, nếu để cho tiểu tử thúi Niệm Cửu này nhìn thấy, cũng không biết còn có thể nói ra cái gì càng... xấu hổ hơn nữa.
 
Một lúc lâu sau, nàng ngẩng mặt lên giận dỗi đá mũi giày Cố Diễn: "Đều do quần áo của huynh quá thô ráp!”
 
Trong lòng Cố Diễn cảm thấy buồn cười, trên mặt lại thành khẩn nói: "Xin lỗi.”
 
Mộc Tình Tiêu đánh giá Cố Diễn từ trên xuống dưới vài lần, đột nhiên nói: "Huynh theo ta đến Tú tranh ở Nam thành, để ta bảo người may cho huynh mấy bộ y phục, mỗi ngày mặc cho ta xem, ta sẽ tha thứ cho huynh.”
 
Nàng nói xong mới phát giác lời nói của mình có chút không tốt lắm.
 
Từ trước đến nay phần lớn là nữ tử ăn mặc lấy lòng nam tử, chính mình nói như vậy cũng không biết có thể làm cho hắn sinh lòng không vui hay không, kỳ thật ý định ban đầu của nàng là muốn hắn mặc tốt một chút, trong nhà mở tú trang, không dùng thì phí. Về phần muốn nhìn hắn mặc y phục nàng chọn, chỉ chiếm một chút hứng thú mà thôi.
 
Nàng đang âm thầm chột dạ lại nghe giọng điệu như bình thường của Cố Diễn, theo nàng nói: "Có thể, chỉ cần nàng không tức giận là được.”
 
Ánh mắt Mộc Tình Tiêu sáng ngời không những không tức giận mà còn vui mừng nhảy nhót.
 
Mấy người ra khỏi Thủy Vân Gian, chuyển hướng đến tú trang ở Nam thành.
 
Mộc Tình Tiêu hiếm khi đội mũ có mạng che mặt, miễn cho càng nhiều người nhìn ra khác thường, thẳng đến khi vào bên trong tú trang, mới tháo xuống.
 
Đầu tiên nàng sai người đo thân cho Cố Diễn, thuận tiện đo cho Niệm Cửu, sau đó tự mình cùng thợ may tốt nhất đi chọn vải vóc, đồng thời nói ra một ít ý nghĩ về kiểu dáng để thương lượng với thợ may.
 
Vẻ ngoài và khí chất của Cố Diễn không kén ý phục, nhưng loại y phục gì mặc trên người hắn có thể sẽ kinh diễm, Mộc Tình Tiêu trên đường tới cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
 
Lúc này nàng có chút phấn khích đến mức gần như quên mất thời gian.
 
Cuối cùng khi trở lại phòng trà đãi khách hoàng hôn đã nghiêng về phía tây, im lặng không tiếng động, Cố Diễn chống khuỷu tay lên bàn, đang nhắm mắt dưỡng thần, Niệm Cửu cũng nằm ngủ gật trên bàn như không có xương cốt.
 
Mộc Tình Tiêu mới đi vào phòng trà, Cố Diễn đã nhận ra ngẩng đầu lên ôn nhu nói: "Được rồi sao?”
 
Mộc Tình Tiêu đang đối diện với mặt hắn, trong lúc nhất thời nàng sinh ra ảo giác người này hình như có thể "nhìn thấy" nàng ở nơi nào.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi