CƯỚI NHẦM THÁI TỬ

Bình minh đang đến gần, đó là thời điểm tối tăm nhất của đêm.
 
Vạn vật đều tịch mịch, thỉnh thoảng có tiếng gió.
 
Trước cửa sương phòng nơi nào đó của Thư Thấm Đường, một bóng người không chút tiếng động đi tới, đứng một lát, dường như đang ngưng thần nghe cái gì đó, lập tức xác định, đẩy cửa đi vào.

 
Trong phòng, thiếu niên cuộn mình trong chăn, phát ra tiếng ngáy yếu ớt, đang ngủ say.
 
Chăn bị người xốc lên, lộ ra thân thể bị trói buộc.
 
Nhưng mà bệnh mắt của Cố Diễn vẫn chưa lành, không nhìn ra trạng thái của thiếu niên lúc này, chỉ có thể từ tiếng hô hấp phán đoán, tiểu quỷ này ngủ không tệ, xốc chăn lên cũng không có phản ứng.
 
Cố Diễn có chút không kiên nhẫn, nắm chuẩn mũi thiếu niên, đánh thức hắn dậy, lạnh lẽo nói: "Còn không mau đứng dậy?”
 
Niệm Cửu mở mắt nhìn thấy người trước mắt, nhất thời giật mình tỉnh táo lại, kích động nói: "Công tử, cuối cùng người cũng tới rồi, nô tài bị các nàng trói lại, mau cởi bỏ cho nô tài.”
 
Thiếu niên nói xong liền kề sát dây thừng đến trước mặt Cố Diễn, Cố Diễn tiện tay cởi trói cho hắn, mở miệng, giọng lạnh đi vài phần: "Bị phát hiện, đồ đạc cũng không tìm được?”
 
“...... Vâng." Niệm Cửu bỏ dây thừng xuống, ném sang một bên: "Nô tài rõ ràng nghe được, đêm nay Mộc cô nương sẽ không trở về, ai ngờ vừa tìm được không lâu đã bị phát hiện, công tử người không biết đâu, người bên cạnh nàng thực sự rất lợi hại, còn có hai người, nô tài đánh không lại nên mới bị bắt.”
 

Cố Diễn nhất thời không biết nên nói gì, nhưng y đã sớm biết thứ kia không dễ tìm, đối với chuyện này cũng không có quá nhiều dao động, chỉ là lần này quấy nhiễu người khác, có chút phiền toái.
 
Niệm Cửu tự mình tiếp tục nói: "Nhưng mà nô tài đã lừa nàng rằng nô tài tới đây để ăn vụng, nàng hình như không hoài nghi gì, vốn muốn nhốt nô tài vào phòng củi, nô tài vừa cầu xin tha thứ, nàng đã sai người nhốt nô tài đến đây, sớm biết Mộc cô nương kia mềm lòng thiện lương như thế, nô tài đã sớm cầu xin tha thứ.”
 
Đột nhiên hắn đưa tay túm lấy ống tay áo Cố Diễn, chuyển hướng, nói: "Công tử, nô tài đói quá.”
 
Cố Diễn đang đăm chiêu với bốn chữ "mềm lòng thiện lương", bất thình lình nghe thấy một câu này, chợt cảm thấy đau đầu nói: "Cả ngày này ngươi làm trâu làm ngựa cho ta như vậy sao?”
 
"Ngưu mã cũng không thể chỉ làm việc mà không ăn cỏ mà, người phải nuôi nô tài."
 
Nhớ tới Niệm Cửu vẫn còn là một đứa trẻ đang độ tuổi ăn tuổi lớn, Cố Diễn nhịn xuống, dẫn hắn ra ngoài tìm một vòng, vào bếp sau của Thư Thấm Đường.
 
Niệm Cửu lôi trong ngăn tủ ra mấy hộp bánh ngọt tinh xảo, thoạt nhìn còn rất mới, phỏng chừng là vừa mới làm hôm qua.

 
Cố Diễn ngửi thấy mùi vị, cũng nảy sinh cảm giác thèm ăn.
 
Hắn theo bản năng cầm lấy một miếng điểm tâm nếm thử, cảm thấy không tệ. Hắn xưa nay vốn thích đồ ngọt, từ sau khi xuất cung, đã lâu không ăn được điểm tâm làm hắn hài lòng như vậy.
 
Không để ý đến sự phản đối của Niệm Cửu, Cố Diễn lấy hai hộp điểm tâm cho mình, chậm rãi ăn.
 
Hai người ăn sạch sẽ mấy hộp điểm tâm, trên bàn trước mặt Niệm Cửu còn rớt không ít mảnh vụn, hắn theo thói quen muốn nhặt lên ăn, lại nghe Cố Diễn nói: "Trời sắp sáng rồi, ngươi lập tức trở về sương phòng thành thật chờ đợi, chờ ta đến mang ngươi về.”
 
"Vì sao không thể đi ngay bây giờ?" Vẻ mặt Niệm Cửu không tình nguyện.
 
Cố Diễn lạnh nhạt một tiếng, nói: "Nếu bây giờ ngươi đi, ngày mai không dễ giải thích, bị đuổi ra khỏi Mộc phủ thì ta cũng sẽ không quản ngươi.”
 
“......”
 
Niệm Cửu ăn uống no nê, dưới sự uy hiếp của Cố Diễn ngoan ngoãn trở lại sương phòng, một lòng một dạ ngã xuống giường, lập tức ngủ.
 
-
 
Trong ánh nắng buổi sáng mờ nhạt, hạ nhân Thư Thấm Đường nhao nhao đứng lên làm việc, nha hoàn Ánh Nguyệt vừa vào bếp đã ngây ngẩn cả người.
 
Đêm qua sau khi biết được tiểu thư sẽ trở về, nàng cố ý đến Thủy Vân gian gói mấy phần điểm tâm tiểu thư thích ăn, để lúc ban đêm đói bụng hoặc dậy sớm cũng có thể dùng được, nhưng trước mắt tủ mở ra, những hộp điểm tâm vốn nên được xếp gọn gàng bên trong, nay lại rải rác trên bàn, bốn phía còn có mảnh vụn.
 
Chẳng lẽ động tĩnh tối qua nàng nghe được trước khi đi ngủ, là tiểu thư thức dậy ăn đêm? Nhưng lấy sức ăn của tiểu thư, làm sao có thể ăn hết như vậy, hơn nữa tiểu thư ăn uống tao nhã, không có khả năng làm rơi mảnh vụn khắp nơi như vậy.
 
Nàng đang không biết phải làm thế nào cho phải, Lục La tiến vào, vừa nhìn liền đoán được chuyện gì xảy ra, không kịp giải thích với Ánh Nguyệt, đã tức giận đi về phía sương phòng.
 
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một sợi dây thừng trên mặt đất, cùng với chăn cao vút trên giường.
 
Niệm Cửu đang ngủ say, bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp bị người ta túm lỗ tai kéo ra khỏi chăn, hắn theo bản năng la hét, đồng thời chớp mắt mấy cái, tỉnh táo lại, thấy là Lục La người tối hôm qua trói hắn, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, nhẹ một chút, ta biết sai rồi!”
 
Lục La lạnh lùng trách mắng: "Tiểu quỷ nhà ngươi thật kiêu ngạo, trộm đồ bị bắt còn không thành thật ngồi suy nghĩ lại, lại tự mình cởi trói, nửa đêm đi ăn toàn bộ bánh ngọt chuẩn bị cho tiểu thư nhà chúng ta, ăn lại ngủ, ngươi coi đây là chỗ nào hả?!”
 
Niệm Cửu lúc này mới phản ứng lại, tối hôm qua trước khi công tử đi đã quên thu dọn phòng bếp, cũng không trói hắn lại, để cho hắn trực tiếp bị hiểu nhầm. Hơn nữa những điểm tâm kia có một nửa bị công tử ăn, hiện tại chỉ có hắn đứng ra nhận lỗi.

 
Trong lòng Niệm Cửu tức giận, lại không có cách nào biện giải, khóc không ra nước mắt.
 
Cũng may Lục La tuy tính tình nóng nảy, nhưng lại là một cái miệng nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, trách cứ hai câu, giáo huấn một chút rồi buông hắn ra, nói: "Mặc dù chỉ là mấy hộp điểm tâm, nhưng chuyện trộm cắp chính là không đúng, ngươi đến viện tử lĩnh một công việc, chờ tiểu thư tỉnh lại, lại đi nhận sai một chút, nghe thấy không?”
 
Niệm Cửu thành thật trả lời: "Nghe rồi.”
 
-
 
Ánh sáng rực rỡ, chim hót líu lo bên ngoài phòng.
 
Mộc Tình Tiêu ngồi trước gương trang điểm, trong gương đồng phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp, lông mày đẹp như tranh vẽ, xương cốt thanh tú, làn da ngọc ngà, còn chưa trang điểm, thật xứng danh tuyệt đại mỹ nhân trong lời đồn.
 
Trong khoảng thời gian thay đồ, Lục La nói với nàng chuyện một canh giờ trước.
 
Không có gì phải tức giận, thậm chí nàng còn cảm thấy nhẹ nhõm một chút, Mộc Tình Tiêu rũ xuống, suy nghĩ nói: "Như vậy xem ra, đứa nhỏ này đêm qua đến phòng ta, có lẽ thật sự là đến ăn vụng.”
 
Một lát sau, nàng bước ra khỏi nhà chính.
 
Trời hôm nay trong xanh, nắng nhẹ, hòa phong nhật lệ*, trong sân tràn ngập ánh ban mai, mùa thu Giang Nam còn chưa trút hết màu sắc.
*Hòa phong nhật lệ: gió dịu nắng sáng, khí trời tạnh ráo tươi sáng.
 
Thư Thấm Đường chiếm diện tích không nhỏ, Niệm Cửu vẫn đang chuyên tâm quét dọn, thiếu niên dồi dào sức trẻ, dọn sạch sẽ trên mặt đất, còn dùng khinh công đùa giỡn chạy tới chạy lui, ngay cả cỏ thối trong ao nhỏ, một ít lá khô và mạng nhện trên mái hiên cũng không buông tha.
 
Mộc Tình Tiêu đang muốn kêu hắn dừng lại, chợt thấy bên ngoài có một nam tử trẻ tuổi đi ngang qua, nàng tò mò không tự giác cất bước tới gần, dần dần thấy rõ.
 
Nam tử kia dáng người cao lớn, mặc một thân áo màu xanh biếc, hai mắt bị bịt kín bằng một dải gạc màu xám rộng ba ngón tay buộc ở sau đầu, mặc dù có che chắn, nhưng cũng có thể nhìn ra diện mạo người này có chút thanh tuấn, mặt như quan ngọc, tựa như một đống tuyết còn sót lại dưới ánh mặt trời, sạch sẽ sáng ngời, lại có chút cảm giác tái nhợt yếu ớt.
 
Hắn chống gậy mù, chậm rãi di chuyển dọc theo con đường nhỏ, nhìn kỹ, thì ra ngoại trừ mắt không nhìn thấy, chân phải cũng quấn băng gạc, có vết thương chưa lành. Bước đi không đủ vững vàng, dáng người lại tu thẳng như trúc, phong cách quân tử.
 
Dường như nghe thấy tiếng người, hắn xoay về một hướng, cầm chắc gậy dẫn đường, chậm rãi đi về phía Thư Thấm Đường.
 

Mộc Tình Tiêu nhìn hắn không dời mắt, vẻ mặt hiện lên vài phần hứng thú, như có điều suy nghĩ.
 
Vị này ước chừng chính là con ma ốm trong lời đồn, đóng cửa không ra ngoài ở Xuân Hòa Đường.
 
Trong lòng dâng lên chút hối hận, lúc nàng ra ngoài nửa ngày thì Tam thúc mới về, nếu không cũng sẽ không để đến hôm nay mới nhìn thấy.
 
Mộc Tình Tiêu đi lên phía trước, dừng lại trước mặt hắn hai thước, phòng ngừa y không phát hiện được phía trước có người, nói: "Công tử xin lưu bước.”
 
Nam tử trẻ tuổi chỉ hơi sững sờ một chút, lập tức hỏi: "Cô nương, cô đã bao giờ gặp qua một thiếu niên chừng mười tuổi không?”
 
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng mềm mại, giọng nói như chính hắn, có khí chất trong suốt sạch sẽ, làm cho người ta như chìm vào gió xuân. Mà tư thái vừa tự nhiên vừa quen thuộc này, hẳn là trước khi đi tới Thư Thấm Đường, một đường gặp ai cũng hỏi, đã hỏi qua rất nhiều lần.
 
"Ngươi là người nào, sao ta chưa bao giờ gặp ngươi trong phủ?"
 
"Tại hạ Cố Diễn, có chút giao tình với Mộc Tam gia, cách đây không lâu trong nhà gặp biến cố, Mộc Tam gia tạm thời an trí ta ở Xuân Hòa Đường dưỡng thương và ẩn náu, bởi vì không muốn quấy rầy người trong phủ, cho nên vẫn đóng cửa không ra."
 
Chỉ vì giọng điệu nói chuyện của đối phương, Cố Diễn đã âm thầm đoán ra thân phận của nàng, chính là chủ tử của Thư Thấm Đường, đại cô nương Mộc phủ.
 
Hắn hơi gật đầu, tác phong nhã nhặn, lễ độ, rất dễ thu hút sự ưu ái của mọi người.
 
Mộc Tình Tiêu không ngờ tới, thiếu niên kia ngoan cố bướng bỉnh, nhưng người đứng sau hắn lại ôn văn nho nhã, quân tử như ngọc.
 
Tạm thời không muốn đề cập đến vấn đề trách nhiệm, nàng nói: "Đứa nhỏ kia quả thật ở chỗ ta, Cố công tử không ngại theo ta đi vào nói cho rõ chứ?”
 
Cố Diễn đáp một tiếng "Được", Mộc Tình Tiêu vươn tay, cách ống tay áo rộng nắm lấy cổ tay hắn, nói: "Để ta dẫn công tử qua đó.”
 
Hành động này đối với người đã không nhìn thấy, không tính là đường đột, huống chi cách tay áo, hiển nhiên là ý tốt chiếu cố, Cố Diễn chỉ giật mình trong chớp mắt, lập tức gật đầu đáp: "Đa tạ Mộc cô nương.”
 
Bên kia, Niệm Cửu mang theo chổi từ xa thoáng nhìn thấy, công tử nhà hắn đang bị Mộc cô nương kia dắt đi, từng bước từng bước đi về phía trước, thật cẩn thận lên từng bậc thạch cấp ba cấp bốn.
 
Hắn không khỏi nghi hoặc, Cố Diễn từ khi nào lại yếu đuối như vậy?
 
Không nói trước kia khi chưa bị thương, chỉ nói tối hôm qua thôi, đã có năng lực nửa đêm vụng trộm tới tìm hắn, hơn nữa vết thương trên đùi phải cũng đã gần khỏi hẳn, còn quấn băng gạc hoàn toàn là bởi vì lười tự mình động thủ, chờ hắn đến hầu hạ.
 
Về phần bệnh mắt, lúc đầu hắn thật sự lo lắng, sau đó phát hiện, Cố Diễn ngoại trừ không phân biệt được hoa trong vườn có màu gì, còn lại không khác gì người khỏe mạnh.
 
Nội lực của một số người nếu đạt đến một cảnh giới nhất định, ngũ giác cũng sẽ theo đó mà xuất thần nhập hóa, bịt mắt cũng có thể trăm bước xuyên dương.
 
Cố Diễn chính là người lợi hại như vậy, nếu không hắn cũng sẽ không cố chấp đi theo vị Diêm La này sau biến cố kia.

 
Vừa nghĩ đến tính cách chân thật của Cố Diễn, lại nhìn cách làm của hắn trước mặt Mộc cô nương, Niệm Cửu nổi da gà dưới ánh mặt trời.
 
Qua nửa khắc, Lục La bảo hắn đi chính đường.
 
Niệm Cửu buông chổi xuống, chạy một đường như bay tới, vừa tới gần chính đường đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong truyền ra.
 
“...... Sau trận lụt ở Từ Châu vài tháng trước, Niệm Cửu trở thành kẻ vô gia cư, được ta thu nhận, trên đường về phía nam lại gặp kẻ thù lúc trước của hắn, cũng may có Mộc Tam gia tương trợ, mới thuận lợi đi tới Ninh Châu.”
 
"Cố công tử vốn một thân một mình, còn thu nhận hài tử vô gia cư, gặp phải kẻ thù cũng không vứt bỏ, có thể nói là nhân nghĩa quân tử."
 
"Mộc cô nương quá khen, mặc dù ta thu nhận hắn, nhưng không dạy dỗ cho tốt, làm cho hắn quấy nhiễu Mộc cô nương, thật sự xin lỗi."
 
Niệm Cửu: "...?”Công tử nhà hắn đừng bị thứ gì đó sạch sẽ ám lên người đi.
 
"Sửng sốt làm cái gì, mau đi vào." Lục La ở phía sau đẩy hắn một cái.
 
Trong chốc lát hắn phục hồi tinh thần lại, kiên trì đi vào.
 
Hai người trong phòng cũng ngừng nói chuyện với nhau, Mộc Tình Tiêu quay đầu, thấy dáng vẻ ngẩn ngơ ngây ngốc của Niệm Cửu, không khỏi trêu chọc hắn: "Viện tử đã dọn sạch sẽ rồi chứ?”
 
"Đã quét sạch rồi ạ." Niệm Cửu ngoan ngoãn nói, không biết vì sao lại có chút chột dạ khó hiểu, hoặc là, thay công tử trong miệng hắn không có một câu nói thật chột dạ.
 
"Được rồi, chuyện đêm qua ta cũng không truy cứu nữa, ngồi xuống cùng nhau dùng bữa sớm một chút rồi đi thôi." Mộc Tình Tiêu nói xong, phân phó tôi tớ thêm bát đũa.
 
Niệm Cửu nhìn thức ăn thịnh soạn không ngừng được bê lên bàn, nhất thời không suy nghĩ đến cái khác nữa, lòng tràn đầy vui mừng ngồi xuống, miệng ngọt ngào nói: "Cám ơn Mộc tỷ tỷ!”
 
Sáng sớm Niệm Cửu dậy sớm làm việc hơn nửa canh giờ, vừa nghỉ ngơi đã cảm thấy đói đến không chịu nổi, khẩu vị cực tốt.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn dáng vẻ ăn như thuồng luồng của hắn, lại nghĩ đến đứa nhỏ này ban đêm sẽ đói đến mức đi ra ngoài trộm đồ ăn, không khỏi phỏng đoán, hai người này một đường chạy nạn đến đây, một người thì bị thương một người là tiểu hài tử, cuộc sống khẳng định không dễ chịu.
 
Tam thúc cũng thật sự rộng lòng, còn an trí chỗ ở cho người ta, cũng không nghĩ tới Xuân Hòa Đường của hắn, trống rỗng suốt mười mấy năm, đã sớm không có người quản, trước khi đi cũng không biết an bài một chút.
 
Mộc Tình Tiêu suy nghĩ một chút, bọn họ có chỗ khó khăn, chẳng phải là thuận tiện cho nàng đưa than trong tuyết* sao?
*Tuyết trung tống thán (雪中送炭), trong bài thơ 91 Quách tiên sinh, có nghĩa là: Cho than ngày tuyết rơi. Thành ngữ chỉ việc giúp đỡ người lúc khó khăn. Ngày tuyết rơi là ngày rét, phải có than sưởi ấm.
 
Nàng lặng lẽ quan sát Cố Diễn phía đối diện, trong mắt có thâm ý khác.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi