CƯỚI NHẦM THÁI TỬ

Trong Linh Tuyền trang, Sở vương đợi đến trưa vẫn không thấy Mộc Tình Tiêu đến nên ra vẻ tức giận, dẫn người rời khỏi thôn trang.
 
Hôm qua hắn đã phái người đến Thần Nhạc Trại, lệnh cho hai hộ vệ lưu lại ở đó, để cho kế hoạch được tiến hành một cách thuận lợi, lúc này bên cạnh hắn còn có mười mấy hộ vệ, đều là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng, chuyến đi này hắn đến Ninh Châu có bọn họ che chở, hắn vô cùng an tâm, vả lại thân phận hắn tôn quý nên rất ít người dám xuống tay với hắn cho nên chuyến đi này nhất định sẽ bình an vô sự.
 
Mặc dù Thần Nhạc Sơn nằm trên đường đi Ô Phụ Sơn, nhưng cách Ô Phụ Sơn không xa, cả đoàn người nhanh chóng đến chân núi rồi leo lên núi.

 
Không ai để ý rằng trong rừng luôn có một cặp mắt lạnh lùng dõi theo họ.
 
Sở vương vội vã lên núi, trong rừng vắng vẻ yên tĩnh cũng khiến cho trong lòng hắn không khỏi cảm thấy khó chịu.
 
Đến cửa sơn trại, hắn quay đầu lại phân phó: "Hai người các ngươi theo ta đi vào, những người còn lại ở đây canh giữ, nếu trong trại có động tĩnh gì thì lập tức đi vào.”
 
Một đám hộ vệ hạ thấp giọng nói, đồng loạt đáp: "Vâng".
 
Sở vương tự tin dẫn hai hộ về vào trại.
 
Hắn nhanh chóng tìm ra nơi Mộc Tình Tiêu bị giam giữ theo ám hiệu lưu lại trong trại, đồng thời cũng bị đám người Ngự Lục trong trại phát hiện.
 
Mấy người Ngự Lục vốn đang ngồi chồm hổm chờ Sở vương, thấy hắn thì lập tức tiến lên muốn ngăn bọn họ cứu người.
 

Sở vương thấy bọn họ chỉ có không tới mười người, trong đó hai người còn là người mình sắp xếp, còn lại hắn nghe thủ hạ nói qua chỉ là đám ô hợp trong sơn trại, căn bản không phải đối thủ, hộ vệ của hắn chống lại bọn họ, một người đã có thể chế trụ mười người.
 
Hắn yên tâm, nói: "Hai người các ngươi đi đối phó bọn họ, bổn vương đi cứu người!”
 
“Vâng!”
 
Hộ vệ lên tiếng tiến lên, giao thủ với đám người Ngự Lục.
 
Cửa phòng chứa củi bị một cước đá văng ra, Mộc Tình Tiêu bên trong dường như bị hoảng sợ, kinh hãi giương mắt nhìn lại.
 

Thấy được vẻ bất an trong mắt nàng, Sở vương không khỏi an ủi: “Đừng sợ, có bổn vương tới cứu nàng.”
 
Trong miệng Mộc Tình Tiêu nhét vải không cách nào nói chuyện, nghe vậy chỉ có thể cảm động lại lo lắng nhìn hắn.
 
Sở vương nhìn vào con ngươi của nàng, đó là ánh mắt tràn đầy ỷ lại khi nhìn thấy cứu tinh, trong lòng hắn sinh ra một trận đắc ý, lập tức bước tới cởi trói cho nàng..
 
Tuy nhiên, ngay sau khi dây thừng được tháo ra một nửa thì những người bên ngoài đã đột nhập vào.
 
Sở vương lập tức quay người nhìn lại, thấy phía trước là nội gián mình đặt ở trong trại, mặc dù mặt ngoài làm bộ bối rối nhưng trong lòng lại không chút hoảng hốt, hắn ngăn ở trước mặt Mộc Tình Tiêu, lớn tiếng nói: "Các ngươi không được động đến nàng!”
 
“Vậy phải xem ngươi có ngăn được hay không!” Người cầm đầu hung thần ác sát nói xong lập tức lao về phía bọn họ.
 
Sở vương do dự tại chỗ một lúc, sau đó làm bộ nghĩa vô phản cố*, tiến lên giao chiến với những người khác.
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước. 
 
Hắn thân là hoàng tử, tuy rằng từ nhỏ không luyện võ công, nhưng cũng đã luyện qua một ít kỹ năng tự vệ, đối phương lại là người hắn sắp xếp cho nên sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
 
Hắn miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát nhưng rất nhanh đã gặp bất lợi bởi vì không có binh khí, ở trong mắt Mộc Tình Tiêu, hắn dường như đang vô cùng cố gắng, nhưng vẫn khổ sở chống đỡ.
 
Trong khoảnh khắc tiếp theo, trường kiếm của đối phương đã chém vào cánh tay trái của Sở vương.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn cảnh tượng bản thân đã trải qua ở kiếp trước được tái hiện trước mắt, trong lòng không hề gợn sóng nhưng trên mặt lại giả vở hoảng sợ.
 
Đây là điều mà Sở vương đã thỏa thuận trước với các cận vệ của mình, một nhát kiếm nông xẹt qua cánh tay trái, nỗi đau da thịt sẽ có thể lấy được thiện cảm của người khác mà không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.
 
Nhưng mà trong nháy mắt, Sở vương lại hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết thê lương, khiến tất cả mọi người chấn động dừng lại nhìn về phía này.
 
Rõ ràng vết máu cũng không có bao nhiêu, có thể thấy được miệng vết thương không sâu, nhưng hắn lại đau đến mặt mày nhăn nhó, kêu la không ngừng, ôm cánh tay ngã trên mặt đất lăn lộn không thôi, trên người dính đầy rơm rạ.
 
Người động thủ nhất thời sợ tới mức đánh rơi trường kiếm, nhất thời không giả bộ diễn trò nữa, hoảng sợ quỳ trên mặt đất, nhìn Sở vương lăn lộn, không biết làm sao lẩm bẩm: "Điện hạ! Người làm sao vậy?”
 

Thủ hạ còn lại của Sở vương tức giận rút kiếm muốn giết hắn, bị Ngự Lục lẹ mắt nhanh chóng ngăn lại.
 
Vật tế thần không thể chết như thế này được.
 
Mấy ảnh vệ vẫn giả vờ làm đương gia của Thần Nhạc trại, làm bộ không hiểu hoặc không tin bất kỳ câu nói nào từ trong miệng bọn hộ vệ Sở Vương mang theo, bắt được mấy hộ vệ...
 
Cảnh tượng hỗn loạn thành một mảnh, không ai chú ý tới Mộc Tình Tiêu bên này, Thanh Đại và Lục La đột nhiên chạy tới, cởi trói và dẫn nàng đi ra ngoài.
 
Sau đó hết thảy, mấy người Ngọc Sơn môn kia sẽ xử lý theo kế hoạch, bọn thổ phỉ ban đầu sẽ cầm thù lao xuống núi, tìm một nơi không người quen làm lương dân.
 
Trên thanh kiếm chém Sở vương đã tẩm thuốc độc, tuy không gây chết người nhưng sẽ làm cho vết thương đau nhức không ngừng, khó có thể khép lại, mấy canh giờ sau còn có thể bắt đầu mưng mủ cuối cùng tất phải cắt sạch mới có cơ hội lành lại, mà thời gian càng kéo dài, vết thương sẽ càng lớn.
 
Trước khi vết thương lành lại, Sở vương có thể sẽ không có sức lực bận tâm đ ến nàng, mà nàng sẽ giả vờ bị thương trong sơn trại, cũng sẽ đóng cửa tu dưỡng một thời gian.
 
Chỉ là trong dự đoán của Mộc Tình Tiêu, lúc này hẳn phải còn có thuộc hạ của Sở vương đang canh giữ ở bên ngoài xông vào cứu người, nhưng mà một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.
 
Trong lòng nàng nghi hoặc nhưng cũng không vì sự khác thường nhỏ nhặt này mà làm loạn bước chân, tóm lại Sở vương cũng đã bị lừa rồi, còn lại không có gì quan trọng.
 
Ba người ra khỏi sơn trại, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi trên một tảng đá cách đó không xa.
 
Hắn mặc y bào màu đen, quay mặt phía bọn họ, trong tay cầm một bó lá cỏ, đang cẩn thận lau thanh trường kiếm dính máu trên tay.
 
Mà bên kia của hắn có những xác chết nằm la liệt trên mặt đất, bụi cỏ bị máu nhuộm thành máu đỏ tươi.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn một màn này, cả thể xác lẫn tinh thần không khỏi run rẩy, kinh ngạc không thôi, nàng chấn động đến mức gọi rất khẽ: "Cố Diễn?”
 
Trường kiếm bỗng nhiên run lên một chút, Cố Diễn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt trong suốt xinh đẹp mang theo chút hoảng sợ và bối rối.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, nội tâm thăng trầm không nói lên lời, nàng ép buộc bản thân phải tỉnh táo, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Sao huynh lại ở đây?”

 
"Thực xin lỗi, ta biết nàng không muốn ta đi theo bởi vì lo lắng cho ta, nhưng ta không yên tâm cho nên mới vụng trộm tới đây." Giọng Cố Diễn có chút thấp, giống như sợ nàng vì thế mà tức giận.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn hắn, bất kể là khuôn mặt, cử chỉ hay là giọng điệu nói chuyện, đối cực kỳ quen thuộc với nàng, nhất là mấy ngày trước sau khi hắn chọc nàng không vui, dáng vẻ hắn nói chuyện phần lớn là thế này.
 
Nàng ổn định tâm thần, nhìn trường kiếm trong tay hắn, lại nhìn thi thể trên mặt đất cách đó không xa, hỏi: "Những người này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Cố Diễn cũng quay đầu nhìn những thảm trạng kia, ánh mắt run rẩy, lập tức ôn nhu lại vô tội nói: "Những thứ này là hộ vệ Sở vương mang đến lưu lại ở đây, lúc ta tới đụng phải bọn họ suýt nữa xảy ra chuyện, cũng may có một hiệp khách đi ngang qua cứu ta, còn tặng thanh kiếm này cho ta phòng thân, nhưng kiếm này thật sự quá nặng, cổ tay ta cầm không nổi, căn bản không dùng được, may mà người xấu đều bị giải quyết.”
 
Mộc Tình Tiêu nhất thời không nói nên lời, ánh mắt cụp xuống, trong lòng thầm nghĩ.
 
Các thủ vệ Sở vương mang đến ăn mặc một cách thống nhất, người có kinh nghiệm nhìn thoáng qua đã biết là gia dưỡng, hiệp khách cứu người thì không nói làm gì đằng này còn mạo hiểm tàn nhẫn gi ết chết những hộ vệ này, thật sự quá mức tùy ý làm bậy, nếu mượn chuyện này phát ti3t thì còn miễn cưỡng nói được.
 
Tóm lại nàng khó có thể tưởng tượng được rằng việc này do chính Cố Diễn làm.
 
Cho dù hắn nói dối thì có lẽ là Ngọc Sơn môn còn có người ở bên ngoài giúp hắn, không thể chỉ có mình hắn làm được.
 
Nàng khẽ thở dài, lại ngước mắt lên, trong mắt không có gì khác thường, quan tâm nói: "Huynh không bị thương chứ?”
 
"Không có."
 
"Vậy thì tốt," nàng thở phào nhẹ nhõm và nói: “Chúng ta cùng nhau trở về.”
 
Cố Diễn nhu thuận đáp một tiếng, theo phía sau nàng đi về phía xe ngựa.
 
Thanh Đại nhìn thấy hắn đi tới, một bên bất ổn cầm thanh kiếm tra vào vỏ kiếm, lại không đúng chính xác, sợ hắn không cẩn thận làm mình bị thương, nàng nói: "Cố công tử, để nô tỳ giúp ngài cầm kiếm đi.”
 
Cố Diễn gập đầu cảm ơn, không chút do dự đưa trường kiếm và vỏ kiếm qua.
 
Thanh Đại tiếp nhận, thoáng cái đã tra trường kiếm vào vỏ, thuận miệng nói: "Kiếm này quả thật khá nặng, nhìn qua có vẻ là một thanh kiếm tốt, không ngờ lại bị người ta tiện tay cho đi.”
 
Mộc Tình Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng vẫn không nói gì.
 
Nàng lôi kéo Cố Diễn ngồi vào trong xe ngựa, Thanh Đại và Lục La ngồi trước xe, vòng qua những xác chết la liệt ở cửa trại, xuống núi theo con đường họ đã đến.
 
Trở lại trong phủ, Mộc Tình Tiêu bị giày vò nửa ngày có chút mệt mỏi, dùng bữa trưa xong đã trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Diễn cũng là dáng vẻ bị chuyện hôm nay làm hao mòn tâm trí, trở về Xuân Hòa Đường.

 
Nhưng mà không bao lâu, hắn lại lặng lẽ rời khỏi phủ.
 
Thần Nhạc Sơn.
 
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Mộc Tình Tiêu, Sở vương nhất định sẽ mang theo không ít người tới đây, sau khi hắn bị thương thì thủ hạ canh giữ ở bên ngoài rất nhanh sẽ tiến vào trong trại, cứu bọn họ ra ngoài.
 
Nhưng mà mấy ảnh vệ đã khống chế được cục diện, đợi nửa ngày cũng không có ai xông vào trại cứu Sở vương đi.
 
Ngự Lục để cho những người còn lại trông coi tại chỗ còn chính mình ra ngoài xem xét một chút, đã thấy xác chết khắp nơi ở cửa trại, gần mười hộ vệ tất cả đều bỏ mình, thủ đoạn giết bọn họ quá sắc bén và tàn nhẫn, không thua gì ảnh vệ xuất thân Ngự Ảnh Ti như hắn.
 
Trong lòng hắn sinh ra cảnh giác, dẫn người tuần tra Thần Nhạc Trại một lần nhưng không phát hiện bất kỳ người khả nghi nào, chỉ có thể phái người canh giữ ở cửa trại.
 
Bốn hộ vệ khác của Sở vương từ lúc xảy ra sự việc, ngay cả tình huống còn chưa kịp làm rõ đã bị giam giữ riêng, mặc dù vết thương của Sở vương bị nhiễm độc, đau đớn dữ dội nhưng không nguy hiểm đến tính mạng nên không ai quan tâm đ ến hắn, mặc cho chính hắn đau đến khóc trời kêu đất ở phòng chứa củi.
 
Qua hơn một canh giờ, Ngự Bát canh cửa đột nhiên nhìn thấy Cố Diễn từ trong rừng đi ra, sắc mặt hắn trầm lãnh, trực tiếp đi qua thi thể trên mặt đất mà lông mày cũng không nhúc nhích một chút, trong mắt không có một tia tình cảm.
 
Ngự Bát thoáng hoảng sợ.
 
Ngày đó sau khi hắn nói sai, ánh mắt điện hạ nhìn hắn chính là như vậy, giống như một Diêm La giết người không chớp mắt, nếu không phải Mộc tiểu thư kịp thời phái bọn họ ra ngoài, hắn không biết có còn mạng sống đến hôm nay hay không.
 
Ở bên cạnh điện hạ thật sự quá nguy hiểm.
 
“Điện, điện hạ, sao người lại tới đây?” Ngự Bát khom người run rẩy nói.
 
"Cố Thông đâu?" Mặt Cố Diễn không chút biểu cảm.
 
"Ở, ở trong phòng chứa củi..." Ngự Bát dừng một chút mới phản ứng lại lời hắn hỏi Sở vương, trả lời xong lại đối diện với ánh mắt không vui của Cố Diễn, giống như đang nói "Chẳng lẽ còn muốn ta hỏi phòng chứa củi ở đâu sao?", da đầu hắn căng thẳng, vội vàng khắc phục: "Thuộc hạ dẫn ngài qua.”
 
Trong phòng chứa củi, Sở vương đã mệt đến mức không còn sức để kêu lên, nhưng cơn đau vẫn tiếp tục kéo dài, hắn bị những cơn nhức nặng nhẹ dày vò, lặng lẽ thở hổn hển, mồ hôi lạnh thấm đẫm toàn thân, cái lạnh đầu đông khiến hắn không nhịn được mà run rẩy.
 
Hắn cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo, nhưng lại không thể suy nghĩ nhiều hơn, ngay lúc này, cửa phòng củi bị người từ bên ngoài mở ra, hắn nằm trên mặt đất, cực kỳ hao sức quay đầu nhìn lại.
 
Ngay khi hắn thấy rõ gương mặt người tới, cảm giác ớn lạnh và sợ hãi lập tức thấm vào tận xương tủy, cơn đau dữ dội khiến cơ thể anh tê liệt.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi