CƯỜI TA QUÁ ĐA TÌNH


Có một loại người, hắn dùng một con chim lớn bắt con mồi về sào huyệt của mình, còn nói đây chính là hảo ý của hắn…Mặc kệ là ai gặp phải loại chuyện này, ngu dốt lắm mới tin đối phương có lòng tốt.

Lâm Phương Châu đương nhiên cũng sẽ không tin.

Thế nhưng nàng cảm thấy kì lạ chính là Thẩm nhị lang, à không, cá hoặc là lợi ích gì đó, tại sao lại muốn bắt nàng? Bắt nàng thì có lợi gì? Nàng chỉ là một tiểu nhân vật, không có bối cảnh lại không có ảnh hưởng gì, lớn lên lại vừa gầy vừa nhỏ, cho dù là muốn dùng để xào rau cũng chẳng đủ ăn bao ngày đi.

Tâm trạng của Lâm Phương Châu hiện tại vô cùng không tốt, nhìn hán tử bên cạnh đang vô cùng chướng mắt tên ngốc vô lễ với vương tử của hắn là nàng đây, hắn hận không thể chém nàng một đao, mà Ngư Hoặc Lợi ngược lại cũng không tức giận, hắn cười ha hả, khép lại cuốn sách trong tay đặt qua một bên.

Nàng nhìn về hướng bìa phong thư, thấy chính là một tập thơ của Trung Nguyên.

Ngư Hoặc Lợi cho mọi người ở trong lui ra, sau đó nói với nàng: “Lâm đệ đệ tạm ngồi xuống trước, nghe ta nói một lời đi.”
Sau khi nàng ngồi xuống mới lạnh lùng lên tiếng hỏi hắn: “Nói đi, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Hoàng đế của các ngươi bệnh nặng, đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử đang lúc tranh giành ngôi vị, triều đình rất nhanh sẽ hỗn loạn, người Trung Nguyên không phải có câu ‘Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa’ sao, ta mời ngươi đi theo cũng là vì hảo tâm, muốn giúp ngươi tránh không bị liên lụy tới.”
Nàng mới không tin những lời xảo trá của hắn, phản bác lại: “Có quỷ mới tin ngươi! Nếu hoàng đế băng hà, người kế vị tiếp theo tất nhiên chính là thái tử, Triệu Vương cùng Tề Vương muốn ngôi vị hoàng đế, vậy phải hỏi văn võ toàn triều một chút xem bọn họ có đồng ý không, người trong thiên hạ này có đồng ý không mới được.

Triều đình dù có loạn thành một nồi nước, cũng không dễ dàng nấu sôi như vậy.”
“Đạo lý thì là vậy, nhưng có điều nếu như thái tử phạm phải sai lầm lớn thì sao?”
“Thái tử làm người vẫn luôn khiêm tốn thận trọng, rất được lòng người, sẽ không phạm phải sai lầm gì lớn.

Ta khuyên ngươi, nếu ngươi đã là vương tử của Đột Quyết thì nên toàn tâm toàn ý mà chăn bò, chăn ngựa, chăn dê…Không cần phải lo lắng thay cho người Trung Nguyên chúng ta làm gì.”
Cho dù nàng có nói thế nào Ngư Hoặc Lợi cũng không tức giận, chỉ bày bộ dạng cười híp mắt như nắm chắc phần thắng: “Chỉ mắc lỗi lầm bình thường hoàng đế các ngươi tự nhiên sẽ không phế hắn.

Nhưng có điều nếu như là cấu kết ngoại tộc, ý đồ mưu phản, tội như vậy đủ lớn rồi chứ? Hoàng đế dù vậy cũng sẽ không phế hắn sao?”
Lâm Phương Châu cười nhạo: “Tiểu Nguyên Bảo sao có thể cấu kết ngoại tộc____” Nói đến đây nàng đột nhiên dừng lại, trừng hai mắt nhìn hắn.

Ngư Hoặc Lợi lại cười nói tiếp: “Nói tiếp đi.”
“Ngươi và Tiểu Nguyên Bảo có qua lại sao?” Nàng hỏi hắn, nhưng không đợi hắn đáp lại nàng lại lắc đầu, “Không, không có khả năng, ta rất hiểu Tiểu Nguyên Bảo, hắn không thể nào cấu kết với người Đột Quyết, cũng sẽ không mưu phản.”
“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ hắn.” Ngư Hoặc Lợi nói, lấy ra một hộp gỗ từ bên cạnh, mở ra, bên trong có vài phong thư, hắn lấy ra đưa cho nàng.

Nàng mở thư ra liếc nhìn mấy cái, đúng là bút tích của Tiểu Nguyên Bảo, nội dung viết trong thư không giống với những bức thư khác, nàng đọc có chỗ hiểu chỗ không, chỉ biết là dường như đang muốn bí mật mưu đồ đại sự gì đó.

Nàng đè xu0ng kinh hãi trong lòng, nhìn chằm chằm bức thư.


Hắn lại nói: “Nhìn ra chưa? Đây chính là chứng cứ ta qua lại cùng hắn.”
Không, không có khả năng, Tiểu Nguyên Bảo hắn không thể nào…
Nàng lắc đầu, trừng mắt suy nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên sáng ngời, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng cười khinh thường, đáp lại hắn: Ngươi có lẽ còn không biết, Tiểu Nguyên Bảo nhà ta mười tuổi đã giúp bạn học viết chữ, hắn từng mô phỏng theo bút tích của không dưới mười người, mà hắn đều đem bút tích của mỗi mười người mô phỏng giống đến mười phần, ngay cả tiên sinh dạy học cũng không nhận ra được!
Bây giờ ngươi định dùng chút mánh khóe này lừa ta ư?” Nói xong nàng ném thư trả hắn: “Đồ giả”
“Cái gì là thật, cái gì là giả? Tin là thật, không tin chính là giả.”
“A, cho nên ngươi nghĩ người Trung Nguyên chúng ta từ hoàng đế tới văn võ quan trên triều đều là kẻ đần sao? Sẽ bị mấy lá thư giả tạo này của ngươi lừa?”
Hắn lắc đầu, “Lâm đệ à Lâm đệ, ngươi vẫn còn quá ngây thơ.”
Nàng liếc mắt, “Quá khen…Nói đi, nếu ngươi đã biết ta là nữ nhân, vì sao còn gọi ta là Lâm đệ?”
“Gọi thuận miệng rồi,” Hắn cười, “Lâm đệ ở trong lòng ta, không phải là nam nhân cũng không phải là nữ nhân, chỉ là độc nhất vô nhị Lâm đệ của ta.”
Nàng lại hỏi tiếp: “Ngươi là từ lúc nào thì nhìn ra được?”
“Biết ngươi cũng lâu rồi, chỉ cần để ý một chút luôn có chỗ hoài nghi.

Cứ như vậy để ý thì không khó phát hiện ra.”
“Thật không…” Nàng có chút thất vọng, nàng vẫn luôn cho là bản thân ngụy trang rất khá.

“Ừ.

Đại khái chỉ có tên ngốc Vân Vi Minh mới không phát hiện ra được.”
“!!!”
Nàng khiếp sợ nhìn hắn.

Vẻ mặt của nàng khiến hắn không hiểu ra sao cả, hắn hỏi nàng, “Sao vậy, rất khó lý giải sao?”
“Không phải…” Nàng lắc đầu, thầm nghĩ: Trên đời này lại có người nghĩ Tiểu Nguyên Bảo là đồ ngốc???!
Ôi, trời, ơi!

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phương Châu đi tìm Ngư Hoặc Lợi, nói: “Ta hiểu rồi.”
“Hả? Lâm đệ hiểu chuyện gì?”
“Ngươi cùng Triệu vương hoặc là Tề Vương ___ hoặc có lẽ là cả hai người đó hợp tác.

Ta không biết bọn họ hứa cho ngươi chỗ tốt gì, dù cho ngươi muốn cùng bọn họ phối hợp diễn trò, làm bộ mình cùng Tiểu Nguyên Bảo cấu kết, mục đích chính là muốn hại hắn, khiến quan gia phế bỏ thái tử.”

“Lâm đệ a Lâm đệ, ngươi đúng là rất thông minh.”
“Quá khen, không gian trá bằng ngươi.”
“Có điều ngươi thông minh đi nữa cũng vô dung, ta đoán hiện tại, hoàng đế của các ngươi đã phát hiện ra ta cùng Vân Vi Minh qua lại thư từ, hoàng đế nhất định là long nhan đại nộ* rồi.”
*Long nhan đại nộ: Long: rồng, nhan: gương mặt, nhan sắc, đại nộ: vô cùng giận dữ.

Được hiểu nôm na chính là mặt rồng giận dữ.

Lâm Phương Châu liếc mắt, “Ở trong mắt ngươi có phải là tất cả mọi người đều là đồ ngốc đúng không? Đều sẽ bị những lại thư giả này của ngươi đùa bỡn quay vòng?”
“Tất nhiên không phải?” Hắn lắc đầu cười cười, xong không nói thêm gì nữa.

Nàng thầm nghĩ không ổn rồi, nhưng cố nhịn xuống, nói hắn: “Ta khuyên ngươi nên sớm thu tay lại đi, Tiểu Nguyên Bảo nhà ta rất thông minh.”
“A? Thông minh tới mức ngay cả nam hay nữ cũng không nhìn ra sao?”
“Hắn…Chỉ là điểm này không thông minh, những lúc khác thì hắn rất thông minh…”
“Lâm đệ, ngươi thích hắn? Thích Tiểu Nguyên Bảo một tay ngươi nuôi lớn?”
Nàng sửng sốt, “Ta…”
Hắn khe khẽ thở dài, “Ngươi không nên thích hắn.”
“Mắc mớ gì tới ngươi?”
“Bởi vì hắn, rất nhanh sẽ chết.”
“Ngươi mới sắp chết, cút đi!”
Hai người cứ không vui như vậy mà tan rã, nàng trở lại lều của mình phiền muộn, không khỏi nghĩ tới Tiểu Nguyên Bảo, hu hu hu thật nhớ Tiểu Nguyên Bảo quá!
Sau đó lại nghĩ tới lời của Ngư Hoặc Lợi kia.

Thích hắn? Thích Tiểu Nguyên Bảo tự tay nàng nuôi lớn sao?
Đã từng, nàng đối với Tiểu Nguyên Bảo cảm thấy rất có lỗi, mặc kệ là nàng cố ý hay không cũng đã biến hắn thành đoạn tụ, đây chính là sự thực.

Cho nên nàng mới vô cùng khoan dung hắn, từng bước từng bước nhượng bộ hắn, cho phép hắn đối với nàng như vậy.

Nàng vốn cho rằng đó là bản thân đang muốn bù đắp lại sai lầm của mình.
Nhưng kỳ thực, bất luận nàng và hắn thân mật thế nào, nàng cũng không hề cảm thấy phản cảm.

Không những không ghét, mà lại còn có một chút thinh thích.

Hiện tại nhớ tới những lần chung đụng cùng hắn không khỏi tự cười rộ lên.

Nghĩ tới mỗi một hành động của hắn, nghĩ tới những lời nói bậy bạ của hắn, nàng cảm thấy ngực có chút hỗn loạn.

Lại đặc biệt muốn bay tới bên cạnh hắn, lập tức nhìn thấy hắn.

Đây rõ ràng chính là thích…
Ài, là từ khi nào thì bắt đầu đây? Nàng rõ ràng chỉ xem hắn là đệ đệ, đột nhiên thích đệ đệ nhỏ hơn mình bảy tuổi, cảm giác thật mất mặt mà…
Lâm Phương Châu còn đang tâm phiền ý loạn thì Ngư Hoặc Lợi sai người đưa đồ ăn sáng tới.

Ăn xong bữa sáng, nàng lại bị đuổi ra khỏi lều, bởi vì bọn họ muốn nhổ trại.

Những người Đột Quyết khác sớm đã nhổ lều của mình, thu thập xong, xếp lên ngựa, nàng hỏi người bên cạnh: “Các ngươi muốn chuyển nhà sao?”
Người nọ không biết có phải là nghe không hiểu hay không, hắn không để ý tới nàng.

Nàng lại bị nhét vào xe ngựa, xe chạy tốc độ rất nhanh, xóc nảy tới mức khiến dạ dày muốn nhảy cả ra ngoài.

Nàng vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, thấy có một hàng dài đội kỵ binh chạy nhanh trên thảo nguyên.

Đội ngũ quá dài, nàng nhìn một lúc cũng không nhìn ra được điểm cuối là ở đâu.

Nàng chỉ biết là bọn họ đang chạy về hướng đông nam.

Phía đông nam, chính là hướng về Trung Nguyên.

Nàng cảm giác không ổn, nghĩ tới bộ dạng đắc thắng của Ngư Hoặc Lợi, trong lòng đột nhiên nảy ra suy đoán phi thường đáng sợ.

Loại bỏ khả năng ‘Ngư Hoặc Lợi là một kẻ tuyệt thế đại ngu si siêu cấp tự tin’ này, nếu như hắn không chắc chắn kế ly gián lần này có thể quật ngã được Tiểu Nguyên Bảo, vậy nhất định phải có lý do nào đó phi thường thuyết phục khiến Quan gia tin Tiểu Nguyên Bảo thực sự cấu kết với Đột Quyết.”
Lâm Phương Châu sở dĩ không nghĩ ra, là bởi vì nàng nghĩ thư giả cũng không có sức thuyết phục lớn như vậy.
Thế nhưng hiện tại, rõ ràng Ngư Hoặc Lợi muốn dẫn kỵ binh chạy về phương nam.

Cái này có sức thuyết phục sao?
Không, không đúng, như vậy sẽ càng khiến cho người ta hoài nghi thư là để ly gián đi?
Nếu như biết được chuyện Đột Quyết muốn phản, dù cho quan gia và Tiểu Nguyên Bảo hiện đang có nghi kỵ gì cũng phải tạm thời buông bỏ, cùng nhau đối phó ngoại tộc.
Như vậy Ngư Hoặc Lợi lấy đâu ra lòng tin có thể làm đảo lộn triều đình đây? Lại lấy đâu ra lòng tin để dẫn binh xâm phạm phương Nam?
Lẽ nào hắn quả thực chỉ là một tên tuyệt thế vô địch đần độn thôi sao?
Nàng từ trong hồi ức nghĩ lại ấn tượng về Thẩm nhị lang, không giống là một kẻ đần lắm.


Trời tối bọn họ lại làm thời dựng lều trại, nàng che lại cái mông bị đụng vỡ thành tám mảnh của mình, vội vàng chạy đi tìm Ngư Hoặc Lợi, vừa nhìn thấy hắn liền trực tiếp hỏi: “Ta nói, ngươi lần này dẫn bao nhiêu nhân mã vậy?”
Hắn ngẩng đầu, đáp lại: “Mười vạn thiết kỵ.”
“Nói bậy, đừng cho là ta không biết gì về bộ tộc các ngươi, các ngươi lấy đâu ra nhiều lính nhiều ngựa như vậy?”
Đột Quyết hiện tại chia năm xẻ bảy, có rất nhiều bộ tộc, có lớn có nỏ, đám Ngư Hoặc Lợi cho dù là bộ tộc lớn cũng không thể xuất ra mười vạn kỵ binh được.

“Trước kia quả thực không có, nhưng mùa đông năm ngoái sáp nhập với hai bộ tộc khác.”
Nàng lại hỏi tiếp: “Tích trữ được nhiều lương thực của cải như vậy không dễ dàng, ngươi như vậy là muốn chiến tranh sao? Ngươi không sợ đi chuyến này không về được nữa sao?”
“Không trở lại nữa cũng tốt.

Ta từng đọc qua một bài thơ của người Trung Nguyên các ngươi, Giang nam có ‘Tam thu quế tử, thập lý hà hương’, ta nghe lòng đã muốn hướng về đó từ lâu, sớm đã muốn được tận mắt nhìn.”
“Ha ha, ta thấy ngươi trái tim rộng tựa trời đất, nhưng số mệnh lại mỏng như giấy bạc.”
Hắn cũng cười ha hả, “Lâm đệ, ngươi nhất định là đang tò mò, ta vì sao lại tự tin nắm chắc lớn như vậy nhỉ.”
“Ta quả thực rất tò mò, ngươi xem, dù sao ta cũng đã là tù nhân của ngươi rồi, ngươi nói cho ta biết đi.”
“Nói cho ngươi cũng không sao.

Những suy đoán của ngươi lúc trước đều đúng, ta liên thủ cùng Tề vương, hắn đem các điểm bố trí quân sự của các ngươi nói cho ta biết, mà ta, lại ngụy tạo thành những điều này là Vân Vi Minh nói cho ta biết.”
Lâm Phương Châu vừa nghe đã hiểu, hắn lại dụng điểm này để khơi mào chiến tranh, nhất định sẽ có thể thuận lợi như thế chẻ tre, kẻ đần cũng đoán ra được hắn sớm đã biết được cơ mật.

Hơn nữa những phong thư ngụy tạo này, Tiểu Nguyên Bảo nhất định không thể nào giải thích được.

Nàng cảm thấy kinh hãi vô cùng, thì thào, “Tề vương này là rùa đen chạy ra ngoài sao? Hắn lẽ nào không sợ ngươi một đường công thành bật đất, đánh vào kinh thành sao? Đến lúc đó thì xong rồi!”
Ngư Hoặc Lợi cười nói, “Khi đó toàn bộ gia sản của ta chỉ có ba vạn nhân mã, hứa hẹn phân ra một vạn kỵ binh tới trợ giúp hắn, hắn liền cao hứng đến mức hoa chân múa tay vui mừng.”
“Hiện tại ngươi dẫn tận mười vạn!”
“Nhưng hiện tại hắn lại không biết ta mang theo mười vạn, hắn vẫn cho rằng ta chỉ mang theo một vạn kỵ binh như cũ.”
“Không có khả năng!”
“Lâm đệ, ngươi không hiểu nhân tính rồi.

Nếu hắn hoài nghi ta dẫn theo mười vạn kỵ binh, thì sẽ làm gì nhỉ? Đêm không thể ngủ được, rồi xoắt xuýt chạy đi tìm hoàng đế nói ra toàn bộ chân tướng ____ Như vậy hắn sẽ triệt để tàn đời.

Ngươi nói xem, hắn có dám không? Đương nhiên là không rồi.

Cho nên mặc kệ hắn biết hay không, kết quả vẫn sẽ vậy.”
“Ngươi…Ngươi.” Tim nàng đập loạn lên, đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nàng lắc đầu hét, “Ngươi đừng si tâm vọng tưởng! Tiểu Nguyên Bảo nhà ta____”
“Tiểu Nguyên Bảo nhà ngươi hiện tại ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn,” Hắn cười cười, vuốt ve mặt nàng, “Không cần khổ sở.

Chờ ta đánh vào kinh thành rồi, kế thừa hoàng vị, sẽ để ngươi làm hoàng hậu, được không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi