Bên ngoài trời đổ mưa cũng ngày càng lớn, có lẽ như hôm nay họ sẽ phải về muộn, con đường ngoài kia giờ đây chỉ còn lát đát vài người xe cộ cũng thưa thớt hơn, dưới trạm xe buýt Thẩm Nhất Đang và Lịch Bắc Dạ vẫn cùng nhau choàng chung chiếc áo cơ thể sát bên nhau, bên ngoài lạnh lẽo nhưng so với hai người bây giờ thì cảm thấy ấm áp, cả hai không ai nói với ai một lời, Lịch Bắc Dạ nhìn cô quan sát tỉ mỉ tinh tế từng chút một.
Không dễ gì mà bị quyến rũ nhanh như thế được, anh muốn đi ngược lại với kế hoạch mà ông nội đưa ra, để sớm được giải thoát cho bản thân chứ không phải chơi trò tình cảm trẻ con này với một đứa nhóc miệng còn hôi sữa như cô, nhưng sao dạo gần đây anh lại lạ đến như vậy, ngay từ lúc nhìn thấy cô trong vòng tay kẻ khác cả người anh nóng ran lên muốn cho kẻ đó một trận và dùng xích trói cô lại để cô không bao giờ ra ngoài cùng đám người đó nữa.
Anh đúng là tên đại ác ma, anh cũng hiểu vì sao lại có cái suy nghĩ điên rồ đến như thế, đôi tay nhẹ nhàng đưa ra run run định ôm lấy cô nhưng lý trí lấn át anh đành giựt tay lại.
“Mưa tạnh rồi, về thôi.”
Cho đến khi trời tạnh mưa hẳn thì cả hai cũng đứng dậy chuẩn bị để quay về, do ngồi quá lâu nên chân của Thẩm Nhất Đang vẫn còn tê cứng, cô vừa đứng dậy đã mất thăng bằng mà ngả vào lòng của anh, Lịch Bắc Dạ choàng tay ôm lấy cô đỡ cô đứng dậy nhẹ nhàng hỏi.
“Tiểu thư không sao chứ?”
“Không sao.”
Nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh rồi cất bước đi, anh không kề vai sát cánh với cô mà đi theo phía sau một cách lặng lẽ, đường rất trơn trượt sau cơn mưa nên mỗi bước đi của cô khá nặng nhọc lại còn mang thêm đôi boot cao gót lại càng thêm vướng bận cô hơn, Lịch Bắc Dạ thấy cô đi đứng không vững nên đành bước tới ngồi chồm xuống.
“Tiểu thư lên đi tôi cõng cô về.”
“Không cần đâu.”
Thẩm Nhất Đang vẫn nhất quyết đi một mình nhưng anh vẫn ngồi lì ở đó, cô thở dài rồi chấp nhận leo lên lưng anh, cả con đường vắng lặng chẳng có bóng chiếc xe nào, cả hai cứ đi mãi như vậy cho tới khi bắt được chiếc taxi.
Lên xe, anh nhẹ cởi đôi giày của cô ra, do mang bó chân nên cả chân cô đều đỏ cả lên, gót chân thì cũng bị đau và ê ẩm, anh vẫn nhẹ nhàng dịu dàng với cô như vậy nhưng với Thẩm Nhất Đang lại thấy cách anh quan tâm không giống như quan hệ giữa chủ tớ mà giống như nâng niu một món bảo vật anh vô cùng trân quý nó, rốt cuộc anh đối tốt với cô như vậy là vì điều gì?
“Tiểu thư.”
Vừa định nói gì đó nhưng quay sang thì cô đã ngủ say mất rồi, anh đưa tay đỡ đầu của cô tựa lên vai mình rồi chỉnh sửa chiếc áo khoác yên vị trên người cô, người tài xế nhìn qua gương bật cười.
“Có cô vợ xinh đẹp như vậy phải biết trân trọng đấy.”
Lịch Bắc Dạ ngẩng người rồi trấn tỉnh lại.
“Tôi không phải....”
Vừa định nói rằng cô không phải vợ của mình nhưng đột nhiên anh dừng lại.
“Hai người là vợ chồng son sao? trông hạnh phúc quá.”
“Vâng cũng không hẳn.”
Vừa nói anh vừa nhìn sang cô đắn đo suy nghĩ, cô quả là vợ của anh nhưng hiện tại thì không phải, anh trong thân phận là Gia Long nên sao có thể nhận cô là vợ mình được chứ.
“Đến nơi rồi.”
Chiếc xe dừng lại, Lịch Bắc Dạ cẩn thận bế Thẩm Nhất Đang ra ngoài cô vẫn còn say giấc nồng, cô là người dễ ngủ và một khi ngủ rồi sẽ không bị đánh thức dễ dàng.
Nhẹ nhàng đưa cô vào trong nhà, anh chợt nhận ra cô vẫn chưa thay quần áo cũng như là tẩy trang.
Đã thế thì buộc phải ra tay.
Anh loay hoay lắm mới giúp cô thay quần áo, vô cùng vất vả và giúp anh học thêm được một cách kiềm chế, cởi chiếc khăn bịt mắt ra anh nhẹ nhàng nhìn gương mặt trang điểm đậm của cô nhăn nhó vài cái.
“Rồi cái này làm sao đây?”
Rửa mãi mà chẳng sạch nhìn lại mấy món mỹ phẩm trên bàn của cô rồi không biết công dụng của nó thế nào đành phải nhờ sự trợ giúp của chị google, loay hoay một lúc thì cũng biết công dụng của chúng, anh làm theo các bước hướng dẫn ở trên mạng rồi nhẹ nhàng tẩy trang cho cô.
Đôi môi mềm mại ấy mỗi khi anh chạm đến là cô liền mím môi một cái, thở dài một hơi tại sao có loại son không lì đến như thế dùng hết sức và học theo trên mạng cuối cùng cũng tẩy trang cho cô sạch sẽ.
Cuối cùng là kéo chăn lên phũ người cô, trước lúc rời đi Lịch Bắc Dạ đột nhiên muốn mọi chuyện kết thúc tại đây, đôi bàn tay thô ráp đưa tay đặt lên cổ của Thẩm Nhất Đang ánh mắt biến đổi trở nên sắc lạnh hơn, anh muốn bóp chết cô và sau đó quay trở về nói với ông nội là mọi chuyện xảy ra chỉ là tai nạn nhưng anh lại không đành lòng mà xuống tay.
“Tôi nên làm sao đây?”
Ngồi khụy xuống cạnh cô, anh đưa ngón tay của mình nhẹ nhàng đặt lên cánh môi mềm mại ấy rồi cúi xuống hôn lên, ngón tay ngăn cách đôi môi của hai người nhưng anh lại cảm nhận được sự mềm mại ấy truyền đến, tuy không trực tiếp dán môi mình lên môi cô nhưng như vậy cũng đủ rồi để anh không quá bị lấn sâu vào cô quá sợ rằng sau này sẽ khó mà dứt ra được..