Khoảng một lúc sau cảnh sát và xe cứu thương cũng đến, Thẩm Nhất Đang cũng không thể thoát khỏi liên lụy đến vụ án, cô gái bị thương kia nhanh chóng được đưa đến bệnh viện gần nhất để cứu chữa còn về phía Lục Kỳ thì cảnh sát đã giam giữ lại để tra hỏi, vụ việc này diễn ra nhanh như chớp làm Thẩm Nhất Đang cũng có chút bỡ ngỡ không nghĩ là có ngày mình lại bị bế lên đồn thế này.
Triều Kim Nghiên và Thẩm Nhất Đang đều khai ra và còn giao ra cả đoạn video cho cảnh sát xem, cả hai phải ở đó trả lời đủ thứ nên cũng có hơi mệt mỏi, cuối cùng cũng được về nhà vừa bước ra ngoài thì Triều Kim Nghiên đi tới giúp cô lau sạch vết thương ở bàn tay, lúc này mới phát hiện rằng vết thương rất sâu.
“Nhất Đang, cậu vẫn ổn chứ sao cậu lại liều mạng đến như vậy?”
Thẩm Nhất Đang hất tóc một cái rồi quay lại tươi cười đáp.
“Cô biết tính tôi đó giờ luôn liều mạng như vậy mà.”
Nói dứt lời Thẩm Nhất Đang định đi thì Triều Kim Nghiên giữ tay cô lại rồi kéo ra một góc khác, nhìn tới nhìn lui thấy không có ai để ý cô bắt đầu thì thầm bên tai của Thẩm Nhất Đang.
“Tớ phát hiện một điều hôm đó mình vô tình nhìn thấy Lục Kỳ ở trong nhà vệ sinh, cô ấy còn dùng mấy loại bùa chú và hình nhân gì đó trông vẻ mặt rất đáng sợ, không biết cậu ta đang có ý định gì nữa, mình mong là sẽ không có hãm hại cậu.”
Thẩm Nhất Đang bắt đầu ngộ ra mọi chuyện, cô nhớ lại chuyện của Lãnh Thiên Sơ trước đây rồi bắt đầu suy nghĩ hai chuyện này quả thật là có liên quan với nhau, nhưng cô không biết chính xác được rốt cuộc mẹ con của cô ta có bỏ bùa mê thuốc lú cho Thẩm Hứa hay không nữa.
“Cám ơn đã cung cấp thông tin cho tôi, tôi sẽ tìm hiểu kĩ, giờ không còn thời gian nữa tôi phải về đây còn cô thì hãy cẩn thận hơn vì có thể con bé đó sẽ trả thù cô đấy.”
Đôi tay của cô được băng bó khá kỹ càng nhưng có lẽ ăn uống hơi khó khăn cho cô nhiều rồi, đôi tay thế này sẽ không thể đi làm được, cô chỉ biết thở dài như vậy là vừa tốn tiền thuốc men lại còn không thể đi làm, hoạt động sinh hoạt cũng khó khăn hơn, trên đường về nhà cô cứ suy nghĩ về chuyện mà Triều Kim Nghiên nói đến, bản thân cô cũng chẳng có xảy ra chuyện gì nên cũng không biết là cô ta ám hại cô hay ai khác.
Trở về nhà với tấm thân mệt mỏi và nặng trĩu, bây giờ ngay cả chìa khóa cô còn không thể cầm lấy được, cô khó khăn tra chìa khóa vào ổ khóa rồi mở nó ra, hôm nay cô về sớm nên có hơi không quen khi nhìn thấy căn nhà vắng lặng không có bóng dáng quen thuộc của người đàn ông chờ đợi mình, cất đồ đạc trên người rồi lấy điện thoại ra xem kiểm tra một vài thứ nhưng vì đôi bàn tay bị quấn quanh nên cảm ứng không được.
“Đúng là xui tận mạng mà.”
Cô bực tức quăng chiếc điện thoại xuống giường rồi ngã lăn ra ngủ để lấy lại sức, có vẻ như trong giấc ngủ cô cảm nhận được hơi ấm của ai đó nắm lấy tay mình và truyền hơi ấm cho cô, cảm nhận được gương mặt của mình đang có ai đó vuốt ve nhẹ nhàng.
Cô giật mình bừng tỉnh lại thì nhìn thấy Gia Long đang ngồi bên cạnh mình ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng, tay của anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, Thẩm Nhất Đang liền ngồi bật dậy chỉnh lại tóc tai và quần áo của mình, anh đột nhiên ôm chầm lấy cô rồi hỏi.
“Tiểu thư, tay của cô tại sao lại như vậy?”
Không nhìn thấy gương mặt của anh lúc này nhưng cô có thể cảm nhận được vẻ run rẩy của anh, tuy vậy anh rất nhẹ nhàng không muốn làm cho cô đau anh nhẹ nhàng buông cô ra rồi nâng bàn tay của cô lên xem đi xem lại.
“Chỉ là bị thương lúc làm việc, đừng để tâm.”
Cô không muốn anh lo lắng với lại dù gì chuyện gia đình của cô thì anh không cần biết tới, Thẩm Nhất Đang đứng dậy rồi đi tới mở cửa nhưng chưa chạm vào cánh cửa thì anh đã mở nhanh hơn cô rồi nhẹ nhàng dìu cô đi tới bàn ăn.
“Tiểu thư, cô nói thật đi tay của cô là vì thế nào mà trở nên như vậy?”
Anh vô cùng bức bối khi nhìn thấy vết thương trên tay của cô, Thẩm Nhất Đang lúc nào cũng vậy luôn khiến cho anh thấy lo lắng vô cùng, anh cứ chăm chăm nhìn vào đôi bàn tay ngọc ngà của một tiểu thư, từ lúc nào mà trở nên chai sạn giờ đây lại mất đi sự nguyên vẹn mịn màng của nó thay vào đó là bị băng bó như thế, trông chẳng giống bị thương bình thường.
“Đã bảo là làm việc nên bị thương chỉ là vết thương nhỏ đừng có lo.”
Anh không muốn nói thêm nên liền nắm lấy tay của cô rồi tháo băng ra xem thử, Thẩm Nhất Đang vốn không muốn nhưng anh kiên quyết giữ lấy tay cô kéo băng quấn ra thì phát hiện cả hai bàn tay đều bị thương rất sâu cứ như bị vật gì đó cắt phải vậy, như thế mà bảo vết thương nhỏ, cô quá mạnh mẽ khi chịu đựng như vậy rồi, anh không nghĩ nhiều liền hôn khẽ lên chỗ vết thương một cái làm Thẩm Nhất Đang kinh ngạc thốt lên.
“Anh làm gì vậy?”
“Tiểu thư, cô chịu cực nhiều rồi, từ hôm nay đến lúc vết thương lành thì cô không cần phải làm gì cả cứ để tôi giúp cô nhé.”.