Thẩm Nhất Đang nằm hưởng thụ trên giường, cô cần nghỉ ngơi cho tâm trạng thoải mái hơn để còn lên đường khởi hành đến Lịch gia, cần phải có sức khỏe để mà đấu tranh với Lịch Bắc Dạ, sắp tới phải chui vào hàng cọp rồi mà cô vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy, vì cô là ai chứ? Thẩm Nhất Đang không sợ trời không sợ đất, chỉ là một tên đàn ông thôi mà có gì phải lo sợ, nhìn bộ lễ phục vừa chiếm được của Lục Kỳ mà lòng hả hê, cô cầm trên tay bộ trang sức đắt giá cũng vừa chiếm được từ chỗ của Lục Kỳ, mấy thứ này cô không thiếu nhưng cô vẫn thích dằn mặt mẹ con nhà đó một trận cho vừa lòng.
“Gì đây? này mà coi là đắt tiền quý giá ư?”
Thẩm Nhất Đang quăng bộ trang sức xuống sàn nhà với vẻ khinh bỉ, so với bộ trang sức của cô vẫn là một trời một vực, nhưng mà nhớ lại cái vẻ mặt lúc nãy của hai mẹ con nhà đó khiến cô vui vẻ hả hê vô cùng.
Lúc này tại phòng của Thẩm Hứa, Lục Diễm đi vào nhẹ bóp vai cho Thẩm Hứa, sau chuyện vừa rồi bị Thẩm Nhất Đang lấn tới chiếm bộ lễ phục lẫn bộ trang sức đắt tiền thì trong lòng vô cùng ấm ức, phận vợ lẽ nên bà ta không thể lên tiếng trước mặt của Thẩm Nhất Đang chỉ có thể lén lút gặp Thẩm Hứa để nói chuyện riêng.
“Mình à, Nhất Đang dù gì cũng đã có Lịch gia chống lưng đằng này mình thấy đó Lục Kỳ con bé lại tay trắng chẳng có gì, từ lúc mẹ con em đến đây tới giờ vẫn chỉ có thể nép sau lưng con bé Nhất Đang, thật sự không công bằng cho mẹ con em chút nào cả.”
Thẩm Hứa thở dài một hơi nhìn vẻ mặt buồn bã của Lục Diễm, ông ta đưa tay kéo Lục Diễm ngồi xuống nhẹ vuốt ve gương mặt của bà ta rồi kéo bà ta vào trong lòng, Lục Diễm còn ấm ức khóc than với Thẩm Hứa, người đàn ông này chỉ vì vài ba giọt lệ của người phụ nữ đó liền dỗ dành.
“Ngoan đừng khóc, anh vẫn thương mình và Lục Kỳ mà, tuy không phải con ruột nhưng anh vẫn rất thương con bé, mình nói đúng con bé chịu thiệt thòi quá nhiều, có lẽ anh nên chuyển cho con bé năm mươi phần trăm cổ phần của Nhất Đang.”1
“Nhưng mình làm như vậy có ổn không? cổ phần đó là của mẹ con bé, con bé sẽ không chịu đâu.”
Thẩm Hứa cũng biết rõ tính tình của Thẩm Nhất Đang, với lại đột nhiên dùng cổ phần của mẹ cô như vậy thì cô nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, Thẩm Hứa vuốt lưng Lục Diễm trầm giọng nói.
“Không sao, anh sẽ tìm cách, mình yên tâm.”
“Vẫn là mình thương mẹ con em nhất.”
Thẩm Hứa sau khi bàn chuyện với Lục Diễm xong rồi cũng đi tìm Thẩm Nhất Đang để thương lượng chuyện cổ phần, hiện tại mọi cổ phần của công ty vẫn còn do Thẩm Nhất Đang nắm quyền nên việc chuyển qua dưới tên của Thẩm Hứa vẫn là một điều khó khăn, tờ di chúc năm đó mẹ cô để lại rõ rành rành là người đứng tên Thẩm Nhất Đang đến bây giờ một đồng Thẩm Hứa cũng không thể đụng vào được.
Thẩm Nhất Đang đang hả hê trong sự chiến thắng của mình thì tiếng gõ cửa vang lên, cô liền chỉnh sửa đồ của mình lại rồi đi tới mở cửa, Thẩm Hứa bày ra vẻ mặt hiền lương của người cha, cô biết chắc chắn lại có điềm nữa rồi nên mới tỏ vẻ như vậy, cô đi vào ngồi xuống ghế rồi cất giọng.
“Có chuyện gì mà cất công ba đến tìm con vậy? không phải đến để tiễn đưa đấy chứ?”
Thẩm Hứa ngồi xuống giường ánh mắt đăm chiêu nhìn cô rồi thở dài với vẻ mệt mỏi.
“Con có thể nói chuyện với ba như một đứa con gái bình thường được không?”
“Ba cần tình thương của con đến vậy sao? nếu vậy thì đi tìm Lục Kỳ là được chứ gì còn không thì cùng người đàn bà đó sinh thêm một đứa cho vui nhà vui cửa.”
Thẩm Hứa bất lực không thể nói nên lời với Thẩm Nhất Đang, vừa mở miệng ra là bị cô chặn miệng lại như vậy còn nói được gì nữa, không khí của căn phòng cũng trở nên trầm lặng đến lạ thường, Thẩm Nhất Đang vẫn không để ý đến ông ta, đôi tay vẫn nghịch điện thoại.
“Nhất Đang, ba có chuyện quan trọng cần nói với con, con có thể bỏ điện thoại xuống nghe ba nói không?”
“Ba cứ nói con nghe.”
Thẩm Nhất Đang vẫn không để điện thoại xuống, đôi chân bắt chéo lên bàn, đầu nghiêng về phía sau tỏ vẻ như đang nghe, Thẩm Hứa đành đi thẳng vào vấn đề chính.
“Công ty của mẹ con bây giờ ba đang quản lý, dạo gần đây công ty gặp vấn đề về kinh doanh, sợ cứ đà này sẽ không trụ nổi nên ba định sẽ chuyển 2000 đô la mỹ cho con, và số còn lại sau khi ba bán nó đi sẽ đưa cho con, như vậy có được không? từ nay công ty sẽ không còn thuộc quyền sở hữu của con nữa.”
Thẩm Nhất Đang từ đầu đã nhận ra có điều gì rồi nên ông ta mới tới đây tìm cô, đúng là có âm mưu, 2000 đô la mỹ ư? Hay là muốn cung phụng cho mẹ con Lục Diễm đây?
“Ồh ra là vậy? muốn con chuyển nhượng quyền lại cho ba quản lý rồi bán nó sao?”
“Ba chỉ không muốn tài sản của Thẩm gia không bị chia năm xẻ bảy, chỉ cần con chuyển nhượng cổ phần lại cho ba sẽ dễ dàng quản lý thay con lúc con đến Lịch gia.”
Thẩm Nhất Đang cười nhạt một cái rồi nhìn tập tài liệu ông ta để trên bàn, cô đưa tay đẩy sang một bên, Thẩm Nhất Đang đứng dậy tựa lưng vào tường nhẹ vuốt mái tóc của mình sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Thẩm Hứa một cái khiến ông ta rùng mình.
“Cho dù ba có đưa ra chính sách gì con cũng đều ủng hộ hai tay, nhưng ba nên nhớ một điều những gì mẹ để lại cho con thì mãi mãi là của con, không thể giao cho bất kỳ ai cho dù là ba ruột của con.”
Thẩm Hứa thấy cô đã chắc nịt nói như vậy nên không thể lay chuyển gì được, với tính khí của cô thì vô cùng, muốn thương lượng chuyển nhượng không phải là chuyện dễ dàng gì, ánh mắt của ông ta trở nên âm hiểm hơn cúi đầu xuống, Thẩm Nhất Đang cầm lấy tập tài liệu đưa cho ông ta.
“Cầm lấy đi, nếu không có gì nữa thì mời ra ngoài, con muốn nghỉ ngơi.”
Thẩm Hứa liền nhận lấy rồi đứng lên rời khỏi phòng của cô, Thẩm Nhất Đang ngồi bệt xuống giường đôi mắt dần trở nên nguy hiểm, cô hừ lạnh một cái.
“Những gì của mẹ tôi đừng hòng các người có thể đụng tới.”.