Tối hôm đó, Thẩm Nhất Đang đã ngủ sớm để chuẩn bị tình thần ngày mai đến trường học với lại nhằm trốn tránh sự việc mình đã làm lúc sáng.
Cô đã say giấc nồng không còn hay biết chuyện gì nữa, còn những người giúp việc thì phải dọn dẹp lại bãi chiến trường đau thương mà Thẩm Nhất Đang gây ra với một tâm trạng nơm nớp lo sợ, nếu Lịch Bắc Dạ về mà nhìn thấy mấy con cá yêu quý cũng như là mấy món đồ cổ mà anh sưu tập đều đã bị Thẩm Nhất Đang tiễn đi hết liệu sẽ như thế nào đây?
Thẩm Nhất Đang đúng là không biết sợ còn chơi trò thách thức với Lịch Bắc Dạ nữa, lần này chiến tranh sẽ diễn ra khốc liệt lắm đây nhưng người chịu trận vẫn là mấy người giúp việc, sẽ bị anh mắng hoặc đuổi đi vì tội không biết quản lý đồ đạc của anh trong lúc anh đi vắng.
Hai vợ chồng nhà này kẻ tám lạng người nửa cân không ai thua ai, nhưng tính tình ngang tàn của Thẩm Nhất Đang sớm muộn cũng bị Lịch Bắc Dạ xử cho một trận tơi tả thôi.
Chiếc xe của Lịch Bắc Dạ về đến nơi, anh vừa bước xuống xe đã thấy có điều gì đó kỳ lạ không đúng như mọi ngày thì phải, tại sao hôm nay mấy con cá của anh lại ngoan ngoãn đến như vậy? mà nước hồ có vẻ trong veo có thể nhìn thấy đáy.
Cá này không thể sống trong môi trường nước trong veo như vậy.
anh nhíu mày một cái rồi đi tới nhìn xuống thì phát hiện không còn một con cá nào, mà thay vào đó là những con cá vàng và nhiều con cá màu sắc khác nhau.
Anh siết chặt tay lại thành quyền đôi mắt nheo lại, bước chân cũng trở nên nặng nề đi vào bên trong.
Người giúp việc nhìn thấy anh thì mặt mày tái xanh toát mồ hôi hột, cái sát khí âm u bao trùm lấy căn nhà khiến ai cũng sợ hãi không dám nhúc nhích, đôi mắt đỏ cả lên như muốn ăn tươi nuốt sống những người có mặt tại đây, và anh cần một lời giải thích nguyên nhân vì sao những con cá yêu quý của anh biến mất và thay vào đó là mấy con cá màu mè trông thật chướng mắt.
“Mấy con cá của tôi đâu?”
Chỉ một câu ngắn gọn đủ làm người khác sởn gai óc, lúc này những người kia nhìn nhau rồi cử ra một người đi tới giọng điều run rẩy ấp úng nói.
“Thiếu...thiếu phu nhân...đã...cho cá ăn...không phải thức của cá...!nên khiến cá...chết hết rồi ạ, xong rồi thiếu phu nhân...cho người vớt lên...mang đi bỏ hết rồi ạ.”
Vừa nói dứt lời không khí trong căn nhà ngày một lạnh lẽo hơn, Lịch Bắc Dạ dường như nói mà không làm nên đã khiến cô xem thường anh rồi thì phải, thì ra tâm trạng không tốt có linh cảm không lành của anh cứ bám mãi, đứa con gái này cũng ra tay quá tàn độc rồi đấy, cứ nghĩ cô sẽ thực sự ngoan ngoãn nghe lời nhưng anh đã sai rồi.
Hai răng nghiến chặt vào nhau, người giúp việc lúc này cúi đầu van xin giúp cho Thẩm Nhất Đang.
“Lịch thiếu...bớt giận...!thiếu phu nhân còn nhỏ...!cô ấy không biết gì đâu ạ.”
“Chính vì còn nhỏ nên cần phải dạy dỗ kỹ lưỡng, cô ta đâu?”
Lịch Bắc Dạ quát lớn, xem ra hôm nay Thẩm Nhất Đang khó mà thoát rồi.
Không ai dám nói ra hưng Lịch Bắc Dạ liền phát hiện thêm mấy cái bình hoa của mình cũng biến đi đâu mất, giờ đây căn nhà vô cùng trống trãi, mọi thứ đều không nằm ở vị trí của nó.
Tuy anh không ở nhà thường xuyên nhưng chỉ cần một vật xê dịch anh sẽ liền biết ngay.
“Bình hoa và mấy món trang trí ở đây đâu mất rồi?”
Lịch Bắc Dạ hít một hơi để cố gắng lấy lại bình tĩnh, chỉ mong là sẽ không phải là Thẩm Nhất Đang làm nếu không anh sẽ không kiềm chế được mà giết chết cô trong đêm nay mất.
Những người khác nhìn nhau một cái rồi ấp úng, Lịch Bắc Dạ không cần câu trả lời nữa, trong nhà này không ai có cái gan lớn để làm những chuyện đồng trời như vậy ngoài Thẩm Nhất Đang.
“Lịch thiếu...thiếu phu nhân ngủ rồi...có gì...từ từ nói được không?”
“Biến hết đi!”
Lịch Bắc Dạ để lại một câu rồi nhanh chóng đi lên phòng của Thẩm Nhất Đang, người giúp việc chỉ biết cầu nguyện cho cô có thể bình yên sống sót qua con trăng này thôi.
Tiếng bước chân của Lịch Bắc Dạ truyền đến gần bên phòng của Thẩm Nhất Đang nhưng cô vẫn ngủ rất say sưa không biết mình sắp phải đối đầu với tên đại ác ma.
Cánh cửa phòng của Thẩm Nhất Đang bật mở, thân thể nhỏ nhắn đang cuộn tròn trong chăn mà say giấc nồng.
Lịch Bắc Dạ lê từng bước chân nặng nề đi tới bên giường, ánh mắt sắc lạnh dán lên người của cô, vẻ mặt say giấc không hay chuyện gì của cô làm anh cảm thấy không thoải mái.
Vung đôi tay của mình ra định bắt lấy cô đột nhiên cánh tay của Thẩm Nhất Đang vươn ra ôm chầm lấy cánh tay của anh.
“Mẹ.”
Mồ hôi từ trán cô chảy xuống ướt cả cổ, đôi môi cố hít lấy không khí có vẻ cô đang gặp một cơn ác mộng.
Lịch Bắc Dạ như bị cô điểm huyệt cả người anh cứng đờ, tại sao lại không còn cái suy nghĩ đó nữa? Anh vốn định cho cô một bài học nhưng cánh tay của anh đã bị cô giữ chặt lại không thể cử động, miệng lại gọi mẹ.
“Cô xem tôi là mẹ sao?”
Lịch Bắc Dạ thở dài một hơi, anh ngồi xuống bên giường, đôi lông mày dường như đang giãn ra không còn vẻ bực tức nữa.
Hơi ấm cơ thể của cô truyền đến cánh tay của anh, mái tóc dài che khuất một bên gương mặt của Thẩm Nhất Đang.
Nhìn cô lúc này anh không thể xuống tay được, cố loại bỏ cái suy nghĩ đó anh liền vùng tay của mình ra rồi hất mạnh tay của cô.
Anh đưa tay ra nắm lấy tóc của Thẩm Nhất Đang giật mạnh một cái, lúc này hồn của cô cũng hoàn về xác.
Chợt nhận ra mái tóc mà cô yêu quý đang bị anh đó nắm giật mạnh, tóc chính là bảo vật mà cô yêu quý nhất trên đời, có người cả gan động vào nó xem ra lá gan cũng không nhỏ.
“Dậy!”
“Tên khốn, bỏ tay ra!”.