Lúc này cô làm nóng người giãn gân cốt xong xuôi và bắt đầu từ từ giai điệu nhẹ nhàng vang lên, lẽ ra cô sẽ nhảy cùng với Cao Dĩ Huyên nhưng do là bài kiểm tra cá nhân nên từng người sẽ tự chọn một đoạn múa một mình của vở vũ khúc thiên nga,Thẩm Nhất Đang bắt đầu cảm nhạc và nhón chân lên từ từ từ nâng đôi chân dài ngọc ngà trắng mịn của mình lên tận đỉnh đầu, cái vẻ đẹp ma mị quyến rũ chết người nếu như được khoác lên mình bộ trang phục múa của thiên nga đen thì sẽ càng rực rỡ nổi bật hơn.
Mọi người dường như nín thở và quan sát từng động tác nhanh điêu luyện của cô từ nhẹ nhàng đến nhanh nhẹn một cách chóng mặt, cái xoay người của cô chính là màn đắt giá nhất.
Tiếng nhạc ngày càng nhanh và Thẩm Nhất Đang cũng bắt đầu gia tăng tốc độ của mình để theo kịp với tiếng nhạc, nhưng đôi chân của cô đang rất đau vì lâu ngày không luyện tập nên các đầu ngón chân dường như bị tê cứng cả, lúc này Kì Nhi và Tuệ Mai đã phát hiện ra cô không ổn nên vô cùng lo lắng.
Triều Kim Nghiên lần đầu tiên được trông thấy vũ khúc thiên nga đen ở ngoài đời, vai này thật sự rất hợp với Thẩm Nhất Đang nhưng cô cũng nhận ra giây phút sắp kết thúc thì Thẩm Nhất Đang có vẻ không được ổn cho lắm.
đoạn cao trào xoay vòng và bay lên của Thẩm Nhất Đang chính là giây phút gây thót tim nhất.
“Cô ấy không sao chứ?”
Triều Kim Nghiên nắm chặt hai tay lại nhìn vẻ mặt xanh xao của Thẩm Nhất Đang, tuy đau đớn nhưng vẫn cố gắng hoàn thành tốt bài kiểm tra của mình, lúc này không thể chịu được nữa nên cô đã ngã bệt xuống sân khấu khiến mọi người hoảng hốt ai nấy cũng hoang mang và lo lắng, Cao Dĩ Huyên không ngờ là cũng có chuyện xui rủi này xảy ra, vốn dĩ là người xuất sắc nhất của lớp đứng đầu trong các cuộc kiểm tra và thi của toàn trường từ khí mới bước vào trường đến nay, đây là lần đầu tiên thấy cô bị như thế này.
“Các em bình tĩnh, Kì Nhi và Tuệ Mai đưa bạn ấy đến phòng y tế đi!”
Cao Dĩ Huyên vừa nói xong thì Thẩm Nhất Đang đã được hai cô bạn của mình đưa đến phòng y tế, Triều Kim Nghiên đưa mắt nhìn theo bóng dáng đã đi khuất của họ mà lòng lo lắng bồn chồn khó tả, thầm cầu nguyện cho cô được bình an.
Không hiểu sao Thẩm Nhất Đang có một cái gì đó rất thân thuộc với cô cho nên chỉ cần Thẩm Nhất Đang khó chịu đau đớn hay như thế nào thì cô cũng có cảm giác giống như vậy, dù chỉ mới gặp chưa quá ba lần.
“Linh cảm hay là gì đây? lạ quá.”
Triều Kim Nghiên đưa tay chạm lên trái tim của mình, cái vẻ mặt lúc nãy của Thẩm Nhất Đang cứ hiện mãi trong đầu của cô, mặc dù Thẩm Nhất Đang có gây khó dễ cho cô một chút nhưng cô lại chẳng hề để bụng chút nào hết.
“Chúng ta vẫn tiếp tục kiểm tra, các bạn hãy giữ bình tĩnh và tập trung đừng để sơ xuất, có giỏi đến mấy cũng đừng có tự cao tự đại bản thân mình quá.”
Cao Dĩ Huyên nhằm đá xéo Thẩm Nhất Đang nhưng cô không thể nghe được những lời này nếu như mà nghe được chắc sẽ lại có chuyện mất.
Thẩm Nhất Đang cũng được đưa đến phòng y tế, ngay lúc này tin tức cũng được truyền đến tai thầy hiệu trưởng, ông vô cùng lo lắng sợ cô có chuyện gì bản thân sẽ không gánh nổi trách nhiệm với Thẩm gia, nhưng cũng may là cô tự làm tự chịu chứ không phải do ai khác.
“Nhất Đang.”
Vừa lúc đó Lãnh Thiên Sơ cũng vừa chạy đến nơi, anh tựa lưng vào cửa thở dốc dường như đã chạy một quãng khá xa và gấp gáp đến đây nên mới mệt mỏi như vậy, mồ hôi ướt đẫm cả trán của anh nhanh chóng nhào đến ôm chầm lấy Thẩm Nhất Đang vuốt ve mái tóc của cô.
“Em không sao chứ? Anh vừa hay tin là đến đây ngay, chúng ta đến bệnh viện đi nhé?”
Thẩm Nhất Đang không đẩy anh ra, cô vô cảm cứng đờ như một khúc gỗ lặng lẽ nhìn ra một góc, Kì Nhi và Tuệ Mai liền đi về lớp để tiếp tục kiểm tra, thầy hiệu trưởng thì không muốn làm gián đoạn không khí riêng tư của hai người nên cũng rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại hai người, Lãnh Thiên Sơ cũng không còn phải che đậy bản tính của mình nữa.
“Nhất Đang...!anh đã nói sẽ bảo vệ em vậy mà...”
“Đừng nói nữa, em rể.”
Thẩm Nhất Đang không muốn nghe những lời nói dẻo miệng từ con người này nữa, cô từng yêu anh từng tin tưởng anh, những lúc cô vấp ngã nhất anh luôn là người đứng bên cạnh bảo vệ cho cô nhưng bây giờ thì sao chứ? Chiều chuộng Thẩm Nhất Đang như một công chúa để rồi một ngày người con gái đó xuất hiện anh lại lên giường cùng cô ta rồi bảo cô tin tưởng bỏ qua cho anh làm sao mà cô có thể tha thứ cho anh được.Thẩm Nhất Ddang cô không phải là thánh nhân.
“Đừng gọi anh như vậy nữa!”
Lãnh Thiên Sơ đưa tay bấu chặt bả vai của cô nghiến răng nói.
“Giá như tôi không bảo anh chơi trò chơi đó thì liệu tôi có lỡ mất anh không?”
“Anh không yêu cô ta, anh chỉ muốn chơi đùa cô ta và anh muốn giúp em được vui, chẳng phải từ đầu đến cuối anh vẫn luôn làm theo kế hoạch của em đấy sao?”
Lấy danh nghĩa chơi đùa Lục Kỳ và giúp cô thỏa mãn nhưng anh nào biết cô đau đớn như thế nào, cô không cần anh phải giúp cô vui lòng bằng cách đó.
“Kế hoach ư? Anh yêu cô ta rồi nhưng anh không chịu thừa nhận thôi, dù sao thì cũng chấm dứt rồi Lãnh Thiên Sơ.”
Thẩm Nhất Đang đẩy anh mạnh ra rồi gượng người đứng dậy, nhưng đôi chân của cô đau đớn đến nổi đứng không vững nữa liền ngã vào lòng của Lãnh Thiên Sơ, giây phút này cánh cửa bật mở, Lục Kỳ đi vào với vẻ mặt tức giận đưa tay tát vào mắt Thẩm Nhất Đang một cái.
“Đồ tiểu tam, cô đang làm cái quái gì với Lãnh Thiên Sơ ở đây?”
Thẩm Nhất Đang đưa tay xoa xoa gương mặt của mình một cái rồi gượng người đứng dậy đẩy Lãnh Thiên Sơ qua một bên, đúng là thấy Lục Kỳ đi vào thì anh ta liền nép sau lưng Lục Kỳ không dám lên tiếng.
“Chẳng phải tôi đã nói cô nên để tâm đến anh ta rồi sao? là anh ta tự tìm đến vốn dĩ anh ta không thể quên được tôi.”.