“Yển Nguyệt, cậu đang mắng bọn mình sao?”
Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, ánh mắt Lưu Yển Nguyệt hơi trầm xuống.
Đám người này hẹn cô đi mua sắm hay là đi phát cơm chó cho cô xem thế? Đứa này hết dẫn chồng thì đứa kia dẫn bạn trai, rốt cuộc có thông cảm cho người có chồng đang đi công tác là cô không?
Vừa bước đến đã thấy gương mặt lãnh đạm của cô, Phương Tuyết cười cười lên tiếng: “Hôm nay mình không trực bạn, đã hẹn với Lục Nam là đi chơi cùng anh ấy.
Nhưng các cậu cũng hẹn, một trong hai đều không thể từ chối nên mình đành gộp cả hai lại với nhau”
Lưu Yển Nguyệt: “…”
Tiếp lời là Phùng Kỳ, cô nàng xoa xoa bụng tỏ vẻ ủy khuất: “Mình muốn đi một mình nhưng mà Lâm Thần nói không an toàn, một mực đi theo canh chừng”
Cô cười lạnh liếc mắt sang Châu Yên Như: “Cậu cũng giải thích luôn đi”
Châu Yên Như gượng cười, ôm cánh tay cô cất giọng nũng nịu: “Nguyệt Nguyệt à, thực ra là Hứa Giang Châu muốn đi theo, mình đã trốn rất kỹ nhưng vẫn bị tìm thấy.
Cậu thấy đó, không phải mình cố ý mà”
Lia tới lia lui, cuối cùng chỉ có Uyển Uyển là tốt với mình nhất.
Lưu Yển Nguyệt xua ba con người đáng ghét kia sang một bên mà đi cùng Diệp Uyển Uyển, cô cảm động muốn rơi nước mắt: “Cuối cùng chỉ có mình cậu”
Diệp Uyển Uyển mỉm cười: “Đám người kia đúng thật là.
Chẳng phải người yêu thôi sao, ai mà không có chứ? Khoe khoang như vậy làm gì?”
Nhưng bước được vài đoạn, chính câu nói của hai người đã vả mặt lại bọn họ.
Nhìn người đàn ông mặc vest lịch lãm, tay cầm bó hoa hồng.
Khi hắn nhìn về phía này, hai mắt bỗng sáng bừng lên, vội vội vàng vàng đi đến.
Lưu Yển Nguyệt nghiêng sang bạn mình với ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Diệp Uyển Uyển cũng không ngoại lệ, bàn tay vô thức siết chặt, tim đập hơi nhanh hơn bình thường.
Người kia nhìn Uyển Uyển gắp gáp lên tiếng, chắc là sợ cô ấy bỏ đi: “Uyển Uyển, anh chờ em ở đây lâu rồi, cuối cùng cũng gặp được em”
Giọng nói người kia không kiềm được mà vui sướng: “Chúng ta… có thể nói chuyện một chút được không?”
Diệp Uyển Uyển lạnh mặt đáp: “Phó Gia Huy, giữa tôi và anh không còn gì để nói cả.
Chia tay cũng chia tay rồi, anh rảnh thì tìm những em gái của mình đi, đừng đến kiếm chuyện với tôi nữa”
Sắc mặt Phó Gia Huy có chút khổ sở, anh cười tự giễu: “Uyển Uyển, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Anh nói thật đó”
“Hiểu lầm hay không tôi không cần biết nữa.
Dù sao bên cạnh anh tôi cũng không thấy vui vẻ, tự tại, nên tôi không muốn quen anh nữa”
Phó Gia Huy tiến đến muốn nắm tay cô nhưng đã bị cô rụt tay lại: “Uyển Uyển”
Trong mắt anh vô cùng bất ngờ, Diệp Uyển Uyển nhếch môi cười lạnh: “Bất ngờ lắm đúng không? Tôi chính là người như vậy, thích thì cuồng nhiệt, chơi chán rồi thì đá đi”
Nói xong, cô liền quay sang Yển Nguyệt bên cạnh, mỉm cười lên tiếng: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi thôi”
Liếc nhìn bóng dáng cô đơn bất lực của Phó Gia Huy bị bỏ lại phía sau, Lưu Yển Nguyệt nhướng mày: “Cậu thật sự bỏ anh ta rồi sao?”
“Bỏ, tất nhiên là phải bỏ rồi.
Giữa bọn mình chẳng có nỗi một chutr đề chung, huống hồ trai thẳng như anh ta mình không còn hứng thú nữa”
Khóe môi của Yển Nguyệt giật giật: “Cậu không thích trai thẳng? Không lẽ…”, cô che miệng bất ngờ.
Diệp Uyển Uyển bị biểu cảm của cô làm cho suýt ngất đến nơi: “Bà cô của tôi ơi, ý là bản tính trai thẳng đó, chẳng hiểu phong tình.
Chứ không phải mình không thích con trai”
“À, mình cứ tưởng cậu…”