CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU

Trịnh Thiên Ngọc giống như tiên trên trời đột nhiên rớt xuống khiến Mai Thùy Hân và Lưu Phi đang đứng trước cửa tiệm hoa ngẩn cả người.

Mai Thùy Hân trông thấy đôi mắt khát máu của Trịnh Thiên Ngọc đang chằm chằm nhìn về phía Lưu Phi mà không khỏi cuống lên. Cô nằm lòng tính tình của Trịnh Thiên Ngọc rồi. Đó căn bản là một tên điên!

“Lưu Phi, chạy mau!” Mai Thùy Hân vừa ngăn cản Trịnh Thiên Ngọc đang hùng hổ tiến về phía trước, vừa quay đầu hét lên với Lưu Phi.

Tuy Lưu Phi cũng thân cao mét tám, nhưng so với Trịnh Thiên Ngọc thì cậu ta còn quá xanh và non.

Đôi mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc càng nhíu chặt hơn! Bàn tay siết chặt tới mới các khớp trắng bệch. Hắn thật sự rất tức giận! Mai Thùy Hân, cô đang bảo vệ cho gian phu sao!

Lưu Phi nhìn Trịnh Thiên Ngọc, chả hiểu mô tê gì.

Còn chưa đợi cậu ta phản ứng lại, trên mặt đã ăn một cú đấm trời giáng! Trịnh Thiên Ngọc giống như một con sư tử đang giận dữ, lại đấm thêm phát nữa, hốc mắt Lưu Phi lập tức xanh tím một mảng!

“Trịnh Thiên Ngọc! Anh làm gì đấy! Anh điên à!” Mai Thùy Hân vội ngăn trước mặt Lưu Phi. Đôi mắt cô phủ một tầng hơi nước, oán hận trừng mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc.

Hắn còn ngại cuộc sống của cô chưa đủ loạn sao?

Lồng ngực Trịnh Thiên Ngọc tắc nghẹn. Mai Thùy Hân rõ ràng đang bảo vệ Lưu Phi. Đôi tròng mắt hung ác của hắn nheo lại đầy nguy hiểm, “Mai Thùy Hân, tránh ra! Cẩn thận tôi đánh cả cô đấy!”

Lưu Phi chẳng hiểu vì sao bị đấm hai cú thì cũng nổi giận, rất nhanh nắm đấm của cậu ta đã vung về phía Trịnh Thiên Ngọc.

Trịnh Thiên Ngọc cười lạnh, một cú đấm mang theo khí thế giống như sấm sét vung đến!

Nhìn thấy cú đấm sắp đáp trúng mặt Lưu Phi, Mai Thùy Hân không lo được nhiều, vội đưa người tới ngăn ở giữa. Cú đấm nặng nề đập mạnh lên khuôn mặt Mai Thùy Hân!

Mai Thùy Hân choáng váng, cảm thấy trong mũi nóng bừng dường như có máu chảy ra… Lập tức ngất xỉu!

Trong phòng bệnh VIP gọn gàng sạch sẽ, đôi mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt, hắn ngồi bên giường nhìn Mai Thùy Hân.

Sắc mặt tái nhợt, cánh môi cũng bớt đi vẻ hồng hào, màu trắng nhợt nhạt khiến người ta đau lòng. Đau lòng? Trịnh Thiên Ngọc bị câu này làm cho bừng tỉnh! Đau lòng? Chẳng lẽ cảm giác bứt rứt ruột gan này chính là đau lòng?

Đôi con ngươi luôn hung ác của Trịnh Thiên Ngọc hiếm thấy lộ vài phần mờ mịt. Đối với hắn mà nói, phụ nữ từ trước tới nay vẫn giống như quần áo, mặc cũ rồi thì vứt đi. Hắn chưa từng nảy sinh cảm giác đau lòng thế này với phụ nữ?

Trong lòng hắn rối loạn, cô gái nhỏ bé này đã hoàn toàn làm loạn cuộc sống của hắn rồi!

Khi Mai Thùy Hân tỉnh lại, đôi mắt chậm rãi mở ra, vừa lúc đối thẳng với ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc đang chăm chú nhìn cô tới phát ngốc.

Nét dịu dàng chân thành trong mắt Trịnh Thiên Ngọc khiến Mai Thùy Hân tưởng mình bị hoa mắt. Cô dụi dụi mắt mình rồi lại nhìn vào mắt Trịnh Thiên Ngọc. Quả nhiên, trong mắt hắn làm gì có dịu dàng gì, rõ ràng chỉ có ngạo mạn và lạnh lùng.

Mai Thùy Hân nghĩ lại còn sợ mà vỗ vỗ ngực mình: Nét dịu dàng vừa nãy căn bản là mình hoa mắt nhìn nhầm! Loại người như Trịnh Thiên Ngọc, ngoại trừ tự cao tự đại và thô bạo ra thì còn có thể làm gì nữa!

Trịnh Thiên Ngọc lại bị việc Mai Thùy Hân bỗng nhiên mở mắt ra dọa sững sờ, hắn vội vàng che giấu cảm xúc bản thân, giọng nói lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Tỉnh rồi? Người đàn ông tối qua là ai?”

Ngày hôm qua Mai Thùy Hân té xỉu, hắn chỉ lo chuyện gọi điện thoại cấp cứu, sau khi quẳng thằng oắt kia lại cũng không truy hỏi lai lịch của cậu ta.

Nghe được câu hỏi của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân thở dài. Người đàn ông này rốt cuộc mắc bệnh thần kinh gì vậy không biết!

Cô quay đầu đi, căn bản không quan tâm Trịnh Thiên Ngọc. Với loại người không nói lý này cô không còn gì để nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi