CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU

Tỉnh dậy, đã nằm trong phòng bệnh trắng tinh yên lặng rồi.

Phòng bệnh này rất lớn, có vẻ khoảng 100 m2. Không giống với phòng bệnh bình thường chen chúc lộn xộn, không chỉ có phòng tắm rộng lớn, có phòng bếp nhỏ kiểu mở, có tủ lạnh lớn và TV, lại còn có dụng cụ tập thể dục.

Tuy là mọi thứ đều là kiểu mở, chỉ là dùng thực vật xanh và đồ dùng gia đình làm khu vực công năng, nhưng nhìn qua hầu như giống như một nhà trọ dễ chịu. Ngoại trừ các loại thiết bị ấn công tắc và thiết bị giám sát tim thai để ở mép giường, này so với nhà trọ bình thường không có gì khác biệt.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh. Thấy Mai Thùy Hân tỉnh lại, mỉm cười đi tới: “Cô Mai, cô đã tỉnh rồi, tôi nấu chút cháo loãng cho cô, bây giờ bưng qua cho cô?” Mặc dù là lời hỏi thăm, lại mang theo giọng điệu không cho phép phủ nhận.

“Xin hỏi bà là?” Mai Thùy Hân có chút nghĩ không ra.

“Tôi là Thím Trương. Cậu chủ cố ý kêu tôi qua đây hầu hạ cô.” Thím Trương cũng cảm thấy rất kinh ngạc, cô gái này đến cùng lai lịch thế nào, Trịnh Thiên Ngọc vậy mà mong chờ mời bà từ nhà cũ qua chăm sóc cô. Bà chính là vú em của cậu chủ, thân phận nhưng so với người giúp việc cao quý hơn nhiều.

“Trịnh Thiên Ngọc đâu?” Mai Thùy Hân nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Trịnh Thiên Ngọc.

Thím Trương có chút không vui: “Cậu chủ đi công ty rồi ạ.”

Cô cũng có thể kêu tên cậu chủ sao? Thực sự không biết trời cao đất rộng.Còn không phải là ỷ vào trong bụng có con của cậu chủ sao? Nhưng mà cũng tốt, cô Mai này muốn là có thể sinh thêm cháu trai cho nhà họ Trịnh, cũng coi như là một việc công đức.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Thím Trương nhu hòa một ít, mở miệng nói: “Tôi mang cháo trắng và đồ ăn sáng tới cho cô, cô ăn rồi nghỉ ngơi một lát đi, dù sao cũng là phụ nữ có thai, vẫn là nghỉ ngơi nhiều mới tốt.”

Mai Thùy Hân một chút hứng thú cũng không có, nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của Thím Trương, chỉ miễn cưỡng ăn một chút. Ăn xong, cũng không có chuyện gì có thể làm, mở ti vi miễn cưỡng coi một chút.

Trên ti vi đang chiếu tin tức. Rất nhàm chán, Mai Thùy Hân đang chuẩn bị đổi kênh, một thân ảnh rơi vào tầm mắt của cô.

Ngón tay dài nhọn của Mai Thùy Hân không khỏi gắt gao nắm lấy khăn trải giường, đôi mắt đẹp cũng trừng thật to, một người đàn ông đang nhận phỏng vấn của phóng viên trên ti vi, là Trần Hoàng Kiên. Là đàn anh họ Trần của cô.

Anh nhìn qua có chút gầy đi, nhưng khí chất vẫn nho nhã lịch sự như vậy. Người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

Hai mắt của Mai Thùy Hân chăm chú nhìn ti vi, mang theo khát cầu và thiết tha, cô tham lam nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ trên ti vi, muốn khắc sâu anh trong đầu, vĩnh viễn không quên…

“Chủ tịch Trần, lần này anh vì thành phố C góp 150 tỷ quỹ lắp đặt thiết bị cho nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật, là căn cứ vào suy nghĩ như thế nào?” Câu hỏi của phóng viên như muốn gây sự.

“Là bởi vì một người bạn cũ, tôi có một người bạn đã bị mất liên lạc, nghe nói cô ấy cũng ở thành phố C, cô ấy rất thích hội họa, tôi quyên tiền cho nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật, là hy vọng lúc cô ấy bước vào nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật xem triển lãm tranh, có thể oc một tâm tình tốt.”

“Xem ra người bạn cũ này rất quan trọng với anh. Cô ấy là một cô giáo, còn là vị nữ sĩ rất dễ thương?” Phóng viên đột nhiên không bỏ qua mà truy hỏi tới.

Trần Hoàng Kiên tốt tính cười một cái: “Là một cô gái rất dễ thương.”

Đám người vây xung quanh ngay lập tức ồ lên.

“Trần tổng, anh không phải đã đính hôn với thiên kim tiểu thư của thị trưởng rồi sao? Anh không sợ vợ chưa cưới nghe được lời này sẽ ghen sao?” Phóng viên lập tức hăng hái, cảm giác bản thân đã đào được một chuyện bát quái lớn. Anh ta thậm chí đã nghĩ đến đầu đề cho báo ngày mai “Mối tình đầu khó quên của Trần Hoàng Kiên, thiên kim tiểu thư của thị trưởng thành lốp xe dự bị.”

Trần Hoàng Kiên trả lời như thế nào trên ti vi, Mai Thùy Hân đã nghe không rõ nữa rồi. Nước mắt không báo trước cuộn trào mãnh liệt rơi xuống. Không cần bất kỳ lời giải thích nào, cô biết, người con gái rất dễ thương trong miệng anh, nói chính là cô Mai Thùy Hân.

Đàn anh Trần, đàn anh Kiên của cô, hóa ra từ trước đến nay anh đều không có quên cô…

Anh Kiên, hãy quên cô…

Cô không đáng để anh nhớ thương, cô là u người tình trong bóng tối, không được công khai. Mà anh, anh là ánh sáng, là hạnh phúc. Cuộc đời của anh, tốt hơn của cô gấp rất nhiều lần.

Mai Thùy Hân vùi mặt vào trong cánh tay, lặng lẽ rơi lệ. Giống như một con thú nhỏ bị thương, trốn trong góc xó xỉnh yên lặng liếm láp vết thương. Ký ức giống như nước mang đi tất cả tâm tư của cô…

Bi thương khó tả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi