CUỐI TUẦN TÔI VÀ EM



Tử Sâm ngửng dậy, hai tay lại bành rộng chân Bội Mễ sang hai bên. Nam c*n bên dưới luôn trong trạng thái thắng tiến, muốn hừng hực tiến vào. Hoa ng**ệt nộn kia sau đợt tiểu nhị vừa rồi xem ra không chút bối rối, lại thêm thật thà bèn trở nên gắt gao hơn bao giờ hết.

Phía trên khuôn miệng Bội Mễ nỉ non cầu xin:

- Ư.. Ư... Mai.. Em.. Còn.. Đi.. Làm... Hức hức

...

Lời nói của cô như khiến anh thêm điên người. Cứ thể c* v*t xâm chiếm thẳng thừng, thúc mạnh chèn ép vào nộn th*t bên trong. Bị bất ngờ, cơn đau truyền lên miệng cô kêu thất thanh:


- Ag... Hộc hộc...

Bội Mễ thở gấp, lồng ngực căng ra hô hấp lấy hơi để tiếp sức cho cơ thể đang bị bức dưới thân nam nhân này. Lưng cô ưỡn cao, cổ rướn lên, hai tay chỉ biết cuộn thành nắm đấm, các ngón tay cào cấu vào da lòng bàn tay.

Hai bầu ng*c rung lắc dữ dội, trông thật như hai miếng flan tròn lớn đung đưa trêu ghẹo trước mặt nam nhân. Tử Sâm bên dưới hừng hực thúc vào, hai tay từ nắm eo chuyển lên hai bầu sữa non nớt. Lại xoa nắn cho mềm nhũn th*t ra, rồi lực ngón tay véo lấy hạt trân trâu trên đỉnh tuyết sơn đến mềm oặt, nhũn nhão ra thật thích.

Còn môi mọng là nam nhân còn để cô được ngân nga cất tiếng, chứ mọi hôm từ tư m*t, lên hai bầu sữa rồi đến môi nhỏ, cả cơ thể cô đều bị anh trấn giữ. Nước mắt cô giàn ra, liên tục rên rỉ rồi lại van cầu:

- Sâm... Hức... Sâu.. A....

Mới ba ngày không động, anh có thể thư thả cho cô lâu hơn, nhưng chính vật nhỏ lại hết lần này đến lần khác vô ý mà kích thích con mãnh thú trong lòng nam nhân trỗi dậy. Thành ra đêm nay đành để cô chịu cực

Tử Sâm cúi xuống mặt cô, khuôn mặt anh thấm đẫm mồ hôi nhưng sự luận động mãi không ngừng, tóc anh rủ xuống khuôn mặt đỏ ửng của cô, giọng khàn khàn thều thào:

- Mễ...

Anh nhẹ nhàng cất tiếng gọi tên cô, ánh mắt nam nhân mê đắm nhìn cô, rồi đáp xuống môi một nụ hôn lâu. Hai tay cô vòng ra sau tấm lưng lớn của Triệu Tử Sâm, các lực cấu vào thớ da đồng chắc khỏe cuồn cuộn.


Mãi dây dưa môi lúc sau anh mới lưu luyến buông ra, vẫn tham lam mà quay xuống dưới dái tai lại hít hà hương thơm ở đây, cạ cạ miệng vào thớ da mỏng manh.

D*m thủy bên dưới chảy thành giọt, rỉ xuống mặt đất đến trơn chượt bóng loáng. Nhìn lên tư m*t đang đỏ au lên như túa máu. Hai bên vách liên tục cạ cạ vào các dây gân của c* v*t, giờ cũng đang tấy xót lên đau.

Đầu nam c*n thúc vào trong lại sâu quá, bụng dưới phẳng lì của cô liên tục lồi lên rồi xẹp xuống vì đó chính là c* v*t đang thúc ra vào. Ngập ngụa t*nh d*ch chảy tràn cả ra ngoài.

N*m t* hồng bên trên rỏ sữa, chạy dọc chưa kịp xuống chân bầu ng*c đã được lưỡi dài tinh tế của anh liếm sạch. Tiếng tùn tụt b* m*t lại vang khắp căn phòng hòa với tiếng nhóp nhép của d*m d*ch, phạch phạch từng cú thúc, miệng nhỏ nỉ non rên, hơi thở gấp gáp hộc hộc... Tất cả là những âm thanh ái muội d*m d*c nhất cứ thế hòa vào nhau, vang vọng khắp căn phòng

... Sáng hôm sau...

Bội Mễ cả người như đứt từng khúc xương. Hai bên hông đêm qua bị anh nắm chắc đến mức tím bầm hằn vết ngón tay. Dưới đùi hai bên háng cứ dang sang hai bên, toàn bộ chân như tê liệt, không tài nào co lại. Không thể bỏ qua hai bầu ng*c nõn, đêm qua sữa chảy ồ ạt, lúc Tử Sâm chịu dừng luận động lại, đầu n*m vẫn ươn ướt vài giọt. Sáng nay mùi sữa khô sệt lại trên ngực cô thơm nức lên mời gọi nam nhân tỉnh dậy, đã đang rúc vào ngực cô liếm láp.

Bội Mễ nhăn mặt, hai mắt từ từ mở ra rồi tay ôm lên đầu Tử Sâm, uốn éo, nói:

- Sâm.. Ưm... Sáng rồi mà...

Anh không rõ đã dậy từ bao giờ, chỉ biết có vẻ đã thoải mái uống no sữa. Miệng vẫn không chịu nhả ra hạt đậu hồng, cứ ngậm trong miệng như viên kẹo ngọt. Cứ một lúc nhả ra rồi lại ngậm vào đầy yêu thương. Bội Mễ cũng đến chịu tên này, buông thõng tay ra mặc anh làm càn trên cơ thể mình. Chỉ thầm nghĩ chút nữa lại xin đến muộn, chứ hiện tại cơ thể cô cảm tưởng rời rạc ra từng bộ phận


Lúc sau, Tử Sâm đã thỏa mãn cái "thú vui" của mình. Anh ngửng mặt dậy, nằm dựa cằm lên khe rãnh ng*c cô, cười nhoẻn miệng vẻ ngây thơ vô số tội. Bội Mễ dù trong lòng bức bối tên này vô cùng nhưng trông cái kiểu làm nũng này lại tươi rói cười, cố ẩn anh ra, nhì nhèo:

- Anh... Tên đáng chết...

Tử Sâm nhíu mày rồi đưa tay lên nhéo cấu núm ngực sưng đỏ to mộng lên, để dọa:

- Bảo bối gan lớn... Dám chửi tôi sao?

Lực tay anh bóp mạnh, cô không sợ đau mà chỉ sợ cố tí nữa sữa lại trào, chắc chắn tên nam nhân này lại dây dưa không tha, bèn xuống giọng ủy mị:

- Ưm... Không có nga....




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi