CUỐI TUẦN TÔI VÀ EM



Tử Sâm nhẹ nhàng đặt cô trong lòng, đứng dậy áp lưng Bội Mễ vào tường đá hoa, khá lạnh và mát làm sao. Cự v*t bên dưới được đà đ*m sâu vào trong, cả người cô lực ẩn xuống ôm chặt lấy que gậy lớn này, đối với cô là đau xót cho hoa ngu*ệt vô cùng. Ngược lại, khuôn mặt nam nhân cà rỡn này có thể thấy đang thỏa mãn đến nhường nào. Hơi thở nam tính phả từng đợt xuống khuôn mặt đỏ gấc của nữ nhân, môi mỏng nhếch lên thích thú khen:

- Mễ Mễ... Thực ngoan

Vật nhỏ bị áp chặt trong lòng anh, nay lại bị lực đ* m không nhanh nhưng sâu tận cùng khiến Bội Mễ đôi phần khó chịu. Khuôn mặt nhỏ ngước lên nhìn anh, ánh mắt long lanh một tầng sương,...

Hai bánh bao tròn áp chặt vào lồng ngực rắn chắc của Tử Sâm, một tay anh giữ eo Bội Mễ, một tay lại đưa lên rờ vào n*m nhỏ. Se se để nó căng cứng rồi lại cấu lên đỉnh n*m khiến nó lại mềm oặt ra. Thật thích thú


Tư thế này rất mỏi, sau một hồi thúc cự v*t vào và giờ hai chân cô đang run lên cầm cập. Bao d*ch nồng chảy dọc theo tường. Tử Sâm nhẹ nhàng bế cô lên, đem ra ngoài bồn rửa tay, đặt cô ngồi lên nghỉ ngơi. Ở đây có một tấm gương lớn, anh ôm cô chặt trong lòng, xoa xoa nhẹ vào lưng cho vật nhỏ, nói khẽ:

- Để em nghỉ một lúc...

Bội Mễ như con mèo nhỏ bị ướt sũng bộ lông, đang rất lạnh, cô lên tiếng nỉ non:

- Sâm... Vào trong đi mà.... Em..hơi lạnh...

Anh khẽ cười thầm, quay ra nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt như xuyên đến nơi sâu nhất của tâm hồn, càn quấy bên trong con người ta. Anh lẳng lặng không đáp gì, chỉ nâng cằm cô lên, áp môi hôn thật sâu. Khi buông ra còn vấn vương một sợi tơ bạc

Bỗng anh kéo cô xuống sàn, quay mặt cô lại trước gương, tay cầm eo nữ nhân chổng cao ra sau. Cô cuống cuồng hỏi:

- Tử.. Tử Sâm... Anh định làm gì...Ah..um

Không để cô nhiều lời, cự v*t cư*ng cứng thúc ngay vào l* nhỏ. D*ch vẫn đọng nơi cửa miệng giờ như lớp gel trơn, ma sát dễ dàng cho nam c*n của anh. Hai tay cô chống xuống bệ, liên tục bị anh thúc mạnh về trước. Anh áp lại gần người cô, hai tay trấn ngự bên ng*c, cánh mũi cao lại tham lam rúc xuống hõm cổ hít hà hương thơm.

Tiếng rên ngân lên đầy yêu mị của Bội Mễ:


- Ơ..hưm...um..um..ah...

Điều này khiến anh rất hài lòng, Tử Sâm nắm chặt cằm cô, để thẳng khuôn mặt cô soi vào gương, trầm mặc:

- Mễ Mễ...vẻ d*m đãng của em... ngay trước mặt...

Lúc này Bội Mễ mới để ý, hai tóc cô rủ xuống, khuôn mặt đỏ như kẻ say, môi hơi phồng rộp, chu nhẹ lên, ánh mắt mơ hồ, và quan trọng nhất...tiếng rên kiều mị ấy... Bội Mễ hớ người, quá đỗi xấu hổ, cô nhắm chặt mắt mình lại, quay sang van cầu:

- Tử Sâm... Hức hức... Ra ngoài đi..um

Nam nhân vẻ mặt đầy trào phúng, dĩ nhiên không buông tha vật nhỏ dễ dàng như vậy được. Anh kéo mông cô chếch ra sau nữa, người Bội Mễ tạo thành góc vuông, thân cô áp xuống bệ đá, mông thẳng đứng hướng nam c*n. Tử Sâm xoa nắn hai mông tròn, thi thoảng tét mạnh đến đỏ như trái đào. Nam c*n sung sức lại hừng hực đâm mạnh sò hu*ệt. Hai bên vách hồng bị doãng rộng ra, bắt ép thu nạp lấy cự v*t. Thủy d*ch tràn trề chảy xuống lớp l*ng tơ, có chút ngứa ngáy phần m* của Bội Mễ. Hạt tr*n trâu nhỏ bên trên đang bóng nhẫy lên, nếu Tử Sâm anh nhìn thấy đảm bảo đã ngậm ngay trong miệng mà hưởng thụ cái ngọt ngào

Bội Mễ nức nở bên dưới, không mở miệng van cầu vì biết sẽ vô ích, chỉ tủi hờn rên nhỏ pha tiếng khóc thút thít:

- Hức hức...ah...um..um...um...


Điều này sẽ không qua được tai anh, dù biết nữ nhân đang ủy khuất vậy nhưng d*c vọng quá lớn mà mãi không thể dứt khỏi cô, sinh lực mỗi lúc một tăng, chỉ trách không thể sâu thêm vào trong cơ thể này...

...Lúc lâu sau...

Như đã thỏa mãn phần nào, Tử Sâm nhẹ nhàng lật cô lại, đặt ôm chặt trong lòng mình bế ra ngoài giường. Gió điều hòa mát phòng, thổi nhẹ qua người cô hơi lạnh, Bội Mễ khẽ run giật lên rồi lại im thin thít. Tử Sâm đặt cô ngửa xuống giường như em bé còn ẵm ngửa, không biết đã chịu buông tha cô chưa mà nam c*n vẫn nguyên vị trí không rời.

Khuôn mặt anh áp xuống khe rãnh ng*c, môi mỏng hôn nhẹ lên từng thớ da, tiếng chùn chụt vang lên đầy yêu chiều. Vẻ mặt Bội Mễ hơi giãn ra vì có chút thoải mái, mặc anh "nghịch ngợm". Tử Sâm hôn lên dưới dái tai cô, rồi thủ thỉ:

- Mễ Mễ của anh...

Chỉ biết là sau cùng Tử Sâm ôm cô chặt trong lòng, phủ người mình ủ ấm thân Bội Mễ




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi