CUỒN CUỘN HỒNG TRẦN CHI NGUYÊN NHÂN BẤT DIỆT

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Văn Nhân Tuyền được Thị Nguyệt cùng Hồ Mị Nhi dẫn đến một căn phòng kế bên phòng của Nguyệt Hiểu, đột nhiên trong tầm mắt nàng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc đang nằm yên lặng trên giường, nàng có biết người kia không, là ai mà sao nửa như quen thuộc nửa như xa lạ đến thế cơ chứ.
Viền mắt Văn Nhân Tuyền không hiểu sao bỗng đỏ cả lên, trong mắt nàng là một thân ảnh quen thuộc mà nàng không bao giờ quên, kia là oan gia của nàng, kia là gút mắt của nàng. Nhưng sao dáng dấp lại tiều tụy xót xa đến thế cơ chứ, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ở đây chứ?
Ai có thể nói gì cho nàng biết hay không, cho nàng biết một chút gì đi chứ, nàng không hiểu, không tin, không biết chuyện gì đang diễn ra. Tất cả trước mắt không phải chân thực đâu, không phải thật đúng không? Mà người nằm ở trên giường kia tuyệt đối không phải là Phong Dạ Hiểu, không thể nào là Phong Dạ Hiểu, không thể...
Nhưng tất cả mong muốn của nàng, tất cả sự việc nàng đang phủ định bỗng chốc vỡ nát cùng với lời nói của Phong Nguyệt Hiểu, đau đớn xót xa, tất cả đều là thật.
"Nhân Tuyền đường chủ, ta cầu xin người, làm ơn cứu tỷ tỷ của ta... Hiện tại chỉ có người mới có biện pháp cứu nàng..." Nguyệt Hiểu đang ngồi bên giường, đau đớn nhìn gương mặt trắng bệt của Dạ Hiểu. Khi Văn Nhân Tuyền vừa bước vào, nàng đã đứng dậy bước đến cầu xin, khuôn mặt thành khẩn cùng xót xa.
"Trước tiên các ngươi đều ra ngoài hết đi, Thị Nguyệt cùng người của Quỷ Y lưu lại." Mọi chuyện diễn ra thật bất ngờ, sự thật này khiến cho Văn Nhân Tuyền hoa mắt, nhưng nhìn tình huống của Dạ Hiểu, thật không cho nàng có thời gian mà tự hỏi.
"Nguyệt Hiểu, trước tiên chúng ta đi ra ngoài đi!" Lượng Vũ nắm lấy cánh tay suy yếu của Nguyệt Hiểu, chậm rãi đi ra cửa phòng.
Mà Văn Nhân Tuyền thì thần sắc phức tạp, nhìn chăm chú vào dáng dấp tiều tụy của Dạ Hiểu đang nằm ở trên giường, chẳng bao giờ nghĩ rằng lần thứ hai gặp lại hình ảnh sẽ là như thế này... Phong Dạ Hiểu, vì sao hết lần này đến lần khác ngươi luôn làm khó dễ ta kia chứ?
"Văn Nhân Tuyền, ngươi mau đi xem Dạ Hiểu một chút, bệnh tình của nàng đã không thể chậm trễ nữa!" Mắt thấy Văn Nhân Tuyền đứng tại chỗ không hề có chút động tĩnh, Mị Nhi nhịn không được lo lắng hỏi.
Không thể chậm trễ? Đây là ý gì?
Văn Nhân Tuyền kinh ngạc nhìn Thị Nguyệt, tựa hồ muốn nàng cho mình một lời giải thích hợp lí.
"Dạ Hiểu tiểu thư vì muốn cứu chủ tử, nên bắt chúng ta vì nàng tiến hành dịch huyết thuật. Ai ngờ trong quá trình Mị Nhi đã bị quấy nhiễu, vì vậy cũng ảnh hưởng đến Dạ Hiểu tiểu thư, nên từ lúc dịch huyết thuật xong cho đến nay Dạ Hiểu tiểu thư vẫn luôn hôn mê bất tỉnh..." Thị Nguyệt vừa khóc vừa kể ra tất cả mọi chuyện, còn Mị Nhi ở một bên cũng lặng lẽ không nói.
"Dịch huyết thuật? Phong Dạ Hiểu dĩ nhiên vận dụng loại bàng môn tả đạo này cứu người, chẳng lẽ không biết đạo thuật này làm xong nhất định có tác dụng phụ ảnh hưởng cực đại hay sao chứ?" Văn Nhân Tuyền nắm chặt nắm tay, bức bách mình kiềm nén áp lực cùng lửa giận trong lòng.
"Dạ Hiểu tiểu thư vì để cứu tính mệnh chủ tử, hậu quả gì cũng không quản..." Giọng nói của Thị Nguyệt nghẹn ngào giải thích.
Văn Nhân Tuyền lúc này ngồi ở bên mép giường, run rẩy vươn một tay ra vì Dạ Hiểu bắt mạch. "Đúng vậy, ta đã quên mất nàng ta tỷ muội tình thâm! Nhiều năm trước đã như thế, bây giờ cũng như vậy..." Trong thâm tâm của Văn Nhân Tuyền vẫn luôn gút mắt chuyện xưa với Dạ Hiểu.
"Lục phủ ngũ tạng không bị độc hại gì nhiều, vấn đề là máu lại tràn ngập độc tính..." Đây không phải là vấn đề ngày hôm qua Phong Nguyệt Hiểu hỏi nàng về bệnh trạng hay sao chứ? Thật sự là trời trêu người mà!
"Ngươi có biện pháp cứu Dạ Hiểu không?" Mị Nhi thấy Văn Nhân Tuyền yên lặng không trả lời cũng tiến lên hỏi rõ mọi chuyện, nàng hy vọng Văn Nhân Tuyền sẽ có phương pháp cứu Dạ Hiểu.
"Hiện nay không có, bởi vì độc phát trong cơ thể quá mạnh mẽ, chắc là thiên hạ đệ nhất kỳ độc ─ Diêm vương tác, không sai chứ?" Văn Nhân Tuyền điềm nhiên trả lời.
Thị Nguyệt nghe vậy tim gần như tan vỡ, bởi vì tia hy vọng duy nhất ─ Văn Nhân Tuyền, cũng không có cách nào, như vậy không thể nghi ngờ là Dạ Hiểu phải chết sao? Nếu biết mọi chuyện sẽ như vậy, cho dù Dạ Hiểu nói cái gì nàng cũng sẽ không đồng ý cho tiến hành dịch huyết thuật!
"Tại sao ngươi lại không có biện pháp? Ngươi không phải là Kim Ngọc Hồi Xuân hay sao chứ?" Mị Nhi lên án Văn Nhân Tuyền. Lúc này trong lòng nàng vô cùng lo lắng, nàng muốn Văn Nhân Tuyền cho nàng một lời giải thích.
"Mọi chuyện như vậy đều là do các ngươi tự mình làm ra mà thôi, nếu như là Phong Nguyệt Hiểu trước kia trúng Diêm vương tác, trước tiên ta có thể khắc chế độc tính trong cơ thể, sau đó lại đem độc tụ tập vào một chỗ, nhờ vào mấy người nội lực cao cường vận công đem Diêm vương tác chi độc bức ra, như vậy tự nhiên có khả năng hóa giải Diêm vương tác. Nhưng hiện tại Phong Dạ Hiểu thông qua dịch huyết thuật, độc tố trong thân thể chung quanh loạn lên, căn bản là ta không có biện pháp đem độc tụ tập lại!" Ánh mắt của Văn Nhân Tuyền lạnh lùng nhìn Mị Nhi cùng Thị Nguyệt, phảng phất ở trong lời nói có ý là Phong Dạ Hiểu sẽ chết, tất cả đều là do dịch huyết thuật làm hại!
"Tại sao lại có thể như vậy?" Mị Nhi không thể tin được những lời nói của Văn Nhân Tuyền, ngây ngốc ngồi dưới đất, nước mắt rơi như mưa.
"Thị Nguyệt, Phong Dạ Hiểu cùng ta có giao ước, hôm nay kỳ hạn chưa đến nhưng nàng lại một mình vận dụng dịch huyết thuật, xem ra đến cuối cùng nàng vẫn không tin ta..." Đôi mắt đẹp của Văn Nhân Tuyền nhìn sắc mặt tái nhợt của Phong Dạ Hiểu, không nghĩ rằng sự tình cuối cùng lại phát triển giống như nhiều năm trước, thật sự là buồn cười. Mà phản ứng của nàng dĩ nhiên cũng như nhiều năm trước, vì Phong Dạ Hiểu mà thương tâm, chẳng phải thật đáng buồn hay sao?
"Nhưng mà lần này người sai rồi, Tuyền tiểu thư." Thị Nguyệt thản nhiên nhìn về phía Văn Nhân Tuyền, nói tất cả mọi chuyện, chỉ thấy Văn Nhân Tuyền lộ ra dáng vẻ hoang mang...
-----------------------------------------------------------
Từ khi ra khỏi phòng, Nguyệt Hiểu vẫn chờ ở ngoài cửa, chỉ sợ bên trong có chuyện gì phát sinh.
"Nguyệt Hiểu, thân thể của ngươi còn rất suy yếu, không thích hợp lao tâm quá độ, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi." Đứng bên cạnh Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ chỉ sợ Nguyệt Hiểu còn quá suy yếu, mà chuyện này lại khiến cho nàng lao lực rất nhiều.
"Ngươi đừng đụng vào ta!" Nguyệt Hiểu ra sức hất bỏ tay của Lượng Vũ, cự tuyệt nàng đụng chạm vào mình.
"Nguyệt Hiểu?..."
"Tất cả đều là do ngươi làm hại! Nếu không phải do ngươi, tỷ của ta hiện tại sẽ không nằm ở trên giường sinh tử chưa rõ. Tất cả đều là do ngươi làm hại, Trầm Lượng Vũ!" Do lâu ngày quá lo lắng cho bệnh tình của Dạ Hiểu, cuối cùng Nguyệt Hiểu không nhịn được, đem toàn bộ tức giận trong lòng đổ lên người Lượng Vũ.
Trầm mặc chỉ chốc lát, Lượng Vũ mới nói: "Ta biết hiện tại ngươi rất hận ta, Nguyệt Hiểu. Thế nhưng chỉ cần để ngươi sống, muốn ta làm chuyện gì cũng được, bởi vì..." Ta yêu ngươi!
Nguyệt Hiểu còn chưa nghe xong lời Lượng Vũ nói, đã bị Lượng Vũ lấy tay đánh nhẹ ở phía sau cổ nên hôn mê bất tỉnh.
"Hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi, Nguyệt Hiểu." Hai tay ôm lấy thân thể ốm yếu của Nguyệt Hiểu, bước về phòng mình. Lúc xoay người, tựa hồ có thể thấy tuyệt thế dung nhan của Lượng Vũ đang rơi xuống hai hàng lệ.
Xin lỗi... Nguyệt Hiểu... 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi