CƯỠNG ÁI THÀNH HÔN TÔI NGUYỀN RỦA ANH CẢ ĐỜI


- Chết tiệt, Chúc Tự Đan, tại sao em lại quyến rũ như vậy?
Thân thể của Chúc Tự Đan đang lõa lồ trước mặt của Hứa Phong Đàm, anh coi cô như một cảnh tượng tuyệt sắc mà ngắm nghía.

Đôi mắt dán chặt lên bầu ng ực đang sưng tấy kia, hai hạt sen như đang mời gọi anh nhưng anh lại đặc biệt thích bông hoa bên dưới khu rừng rậm rạp kia.
Không hề báo trước, anh cúi đầu xuống, đưa chiếc lưỡi vào nơi tư m@t đang ẩm ướt của cô.

Miệng cũng không ngừng tuôn ra những câu nói tục.
- Dưới này đang khao khát đến như vậy à?
Chúc Tự Đan đỏ hết mặt mũi lên, cô như đang bị anh thao túng vậy.

Cảm giác lạ lẫm liên tục kêu gào, tim cô cũng đang đập như muốn nhảy ra khỏi nồng ngực vậy.
- Không phải, không muốn, mau, mau buông.

Không thích,...
Cô bắt đầu nói năng lung tung vì lúng túng.

Nhưng Hứa Phong Đàm thì khác, anh vẫn vô cùng điềm tĩnh, tay thì vẫn lả lướt trên người của cô, rồi nhanh chóng chạm xuống nơi riêng tư mà khiêu khích.

Từng ngón tay của anh đâm sâu vào dưới bụng cô, lúc đó, anh cảm nhận được cô đang co rút cực đỉnh.
Kh0ái cảm của cả hai đã lên tới cao trào, Hứa Phong Đàm không thể nhịn thêm, nhân lúc Chúc Tự Đan thả lỏng liền thâm nhập vào toàn bộ.
Cô gái bé bỏng không dự trước được kết quả, biểu cảm bất ngờ lập tức xuất hiện, kế đó là đau đớn cùng kh0ái cảm.
- Chúc Tự Đan, sao lại thiết chặt anh như vậy? Vẫn chưa quen được hay sao?
Chúc Tự Đan lắc đầu, gương mặt cũng nóng bỏng vì k1ch thích.

Tiếng kêu nỉ non vang khắp phòng.
- Ưm, ưm.
Đang lên tới cao trào, Hứa Phong Đàm lại lui ra khiến cho Chúc Tự Đan cảm thấy hụt hẫng.

Quan sát biểu cảm nuối tiếc của cô, anh cũng đoán được phần nào, lập tức trêu ghẹo.
- Sao thế, muốn nhiều hơn à?
Chúc Tự Đan hạ th ân xuống gật đầu.
Biểu cảm này của cô, vừa hờn dỗi vừa nao núng khiến cho Hứa Phong Đàm không nhịn nổi cười.

Tiếng cười khanh khách của anh lại làm cho đối phương xấu hổ, cô như muốn đẩy anh ra nhưng không còn sức.

Ngay cả cổ tay cũng bị anh nắm chặt lại.
Vẫn là chưa có sự chuẩn bị, Hứa Phong Đàm luân động thật mạnh vào thân thể của Chúc Tự Đan.

Tiếng kêu xấu hổ lan khắp hai bên tai cô, lại càng k1ch thích, d ái tai của cô đã nhuận hồng, hai bên má cũng nóng hầm hập.
Ban đầu là thoải mái vì được đáp ứng nhưng sau này vì Hứa Phong Đàm quá mạnh bạo nên Chúc Tự Đan liên tục cầu xin.
- Đàm, không chịu được nữa rồi, dừng lại đi, còn tiếp tục sẽ hỏng mất.
Giọng nói khàn đục của anh thì thầm bên tai cô.
- Vậy à?

Anh dừng lại một chút, không nói gì, cô còn tưởng mình được tha nhưng không, anh th úc mạnh hơn, ra vào đều đặn hơn.
Cuối cùng, mãi tới rạng sáng, anh mới buông tha cho cô.

Chúc Tự Đan ngủ say, cả người mềm oặt, như thể đang mất ý thức vậy.

Còn Hứa Phong Đàm thì đứng dậy mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài hành lang, anh khẽ rút một điếu thuốc lá, đưa bật lửa cao cấp lên châm thuốc.
Thông qua cánh cửa kính, làn khói cứ thế mà bay lên, bay theo ngọn gió.

Nhìn khung cảnh vừa ma mị, lại vừa bí ẩn.
Tâm tư của anh cũng vậy, anh không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cũng chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo.
Bỗng nhiên, điện thoại của Hứa Phong Đàm vang lên, anh nhấc máy.
Đường Tam bên kia liền báo cáo.
- Đại ca, vài ngày nữa, sau khi khi sắp xếp xong công việc, em sẽ về nước.
Hứa Phong Đàm cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.
- Không còn gì thì cúp máy.
Đường Tam ở đường dây bên kia lưỡng lự vô cùng, có rất nhiều thứ để nói nhưng anh ta không dám.

Không dám là vì còn Vũ Phong đang ngồi nhìn anh ta bằng con mắt chim ưng, không dám là vì anh ta cũng đang có ý đồ khác.
Suy cho cùng, trong cuộc chơi này, Hứa Phong Đàm vẫn chưa nhận ra mình đang ở vị thế nào.
Điện thoại đã ngắt, Đường Tam bẽn lẽn ngồi xuống.


Vũ Phong cũng từ từ nói.
- Tôi cho cậu ba ngày, ba ngày sau khi về nước, cậu phải thu phục được toàn bộ địa bàn, thuộc hạ của Hứa Phong Đàm.
Dứt câu, Vũ Phong nhìn chằm chằm Đường Tam rồi lại nói thêm.
- Tôi tin tưởng cậu.
Đường Tam không còn cách nào khác nên đành cúi đầu đồng ý, bởi vì chính anh ta cũng bị thao túng, không làm thì người quan trọng của anh ta cũng chẳng thể tồn tại, nếu vậy thì nghĩa sống của Đường Tam không còn nữa.
***
Hứa Phong Đàm quay trở lại trong phòng, anh nhìn Chúc Tự Đan đang ngủ ngon lành mà ghen tị, tại sao cô ấy có thể ngủ một cách bình thản sau khi khiến anh sôi sục cơ chứ?
Chốc lát, Chúc Tự Đan lại đá chăn ra, làm lộ đôi chân mảnh khảnh tới tận bắp đùi.

Không những thế, những thứ cần che đậy cũng đều mập mờ, vô tình khiến cho khí thế đàn ông của anh một lần nữa như muốn khai phá.
- Chết tiệt, Chúc Tự Đan, em thật biết cách hành người khác.
Vì cô ấy đã bị anh vô số lần bắt nạt rồi nên không thể thêm được nữa, nếu không sợ rằng sáng ngày mai cô ấy chỉ còn cách bò đi mất.
Hứa Phong Đàm đành phải đi tắm nước lạnh giữa ban đêm, sau đó quay trở lại ôm cô cùng nhau ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi