CƯỠNG BỨC VỢ YÊU

"Bớt làm trò cho ba! Ba nói con biết, đính hôn giữa Mộ gia và Thiên Tịnh là ông nội con định sẵn! Chuyện này không thể hủy. Ngày đó, ông nội con và lão gia của Thiên gia là chiến hữu từ đống người chết bước ra. Ông nội Thiên Tịnh còn cứu mạng ông nội con! Làm người phải có lương tâm, bố mẹ Thiên Tịnh đều chết, chúng ta có trách nhiệm chăm sóc đứa con duy nhất của Thiên gia. Cho dù con lấy nó về làm cống phẩm cung phụng, cũng phải lấy nó về cho ba!" Mộ Thâm phát lời nói chắc chắn.

"Con có thể chăm sóc Thiên Tịnh, nhưng bảo con lấy cô ta, con không làm được." Mộ Thương Nam nói.

"Thiên Tịnh ôn nhu đức hạnh, duy trì huyết thống tuyệt vời của Thiên gia, ba không hiểu, tại sao con không nhìn thấy cái tốt của nó?" Mộ Thâm bất lực nói.

"Con biết, cô ta rất tốt, gì cũng tốt, nhưng con vẫn luôn coi cô ta như em gái. Con có thể giống như em gái mà yêu thương cô ta, chăm sóc cô ta, nhưng chỉ như vậy thôi, như vậy đã coi như con giúp ông nội hoán trả ân tình của Thiên gia." Mộ Thương Nam nói.


Mộ Thâm thở nhẹ 1 tiếng "Cứ cho là em gái, vị trí con dâu nhà Mộ gia cũng chỉ có thể là nó. Con tránh xa Diệp Phi 1 chút cho ba, tin tức hôm nay của cô gái đó ba nhìn thấy rồi."

"Đó là cá nhân cô ấy, không liên quan tới việc công ty. Con cảm thấy, tìm trai bao so với tìm người bao nuôi tốt hơn mà?" Mộ Thương Nam nói.

"Con! Cho con ra nước ngoài học, con diễn giải việc này như vậy? Dù sao, loại con gái không biết cư xử đừng mong bước vào gia đình ta! Đi ăn cơm, để ta xem cô gái này còn vô liêm sỉ đến mức nào!" Mộ Thâm đứng dậy, hướng cửa thư phòng đi ra.

Mộ Thương Nam cùng đi theo, điện thoại anh ta phát ra tiếng nhạc "Ba, ba tới phòng ăn trước, con nghe cuộc điện thoại." Anh ta vừa nói vừa quay lại phòng sách, không quên khóa cửa.

Điện thoại được kết nối, truyền ra giọng nói của người đàn ông "Tiểu tử cậu lợi hại rồi, thời gian thực hiện nhiệm vụ còn dám chơi phụ nữ!"


"Ai cho cậu cái gan gọi tiểu tử?" Giọng nói lạnh dật của Mộ Thương Nam.

"Được, lão đại coi như tôi sai còn không được sao? Cậu là lão đại liên minh ngang dọc của chúng tôi. Việc lần này, sẽ không phải là đêm tối những tôn tử đó cố tình chơi cậu chứ?" Người đàn ông nói.

"Không phải, là tôi động vào rượu trắng."

"Hả? Sao cậu lại động vào rượu trắng, cậu không biết cậu không thể chạm sao?"

"Tôi không nghĩ tới nha đầu thối uống 1 chai lão bạch cán, cô ấy cưỡng hôn tôi." Mộ Thương Nam nói.

"Tôi đi, lão đại Ngân Mị của Liên minh ngang dọc của chúng ta bị 1 người phụ nữ cưỡng bức, bộ mặt của chúng ta ở trước mặt Ám dạ đều bị vứt hết rồi! Không đúng, vậy mà còn có phụ nữ có thể cưỡng hôn cậu. Không phải cậu thích cô ta rồi chứ?" Ngườu đàn ông theo đuổi hỏi.


"Hoắc Đông, cậu lúc nào nhìn thấy tôi có hứng thú với phụ nữ, phụ nữ đối với tôi mà nói chỉ là vật trang trí mà thôi." Mộ Thương Nam nói.

"Vậy thì tốt, chúng ta đánh úp Ám dạ phải dựa vào cậu rồi!" Hoắc Đông nói.

"Bá Tước chỉ sợ không thật sự muốn dựa vào chúng ta, truyền ra ngoài anh ta và ông chủ đứng đằng sau Ám Dạ lật mặt có lẽ là dụ chúng ta mắc bẫy. Tôi hẹn lại ông ta thời gian, xem ông ta có thể chơi ra trò gì?" Mộ Thương Nam nói, ngắt điện thoại, đi ra ngoài phòng sách.

1 người làm vội vàng chạy đến, "Thiếu gia, Diệp phu nhân đến rồi, phu nhân mời người qua đó."

Mộ Thương Nam gật đầu, bước nhanh tới phòng khách.

Trong phòng khách, Thiên Huệ ôm Diệp Phi khóc to, "Con gái mẹ à, con dọa chết mẹ rồi. Sau này con muốn gì, mẹ liền mua con cái đó, con đừng bỏ nhà đi nữa! Mau cùng mẹ về nhà đi!"
Bà ta nói xong kéo Diệp Phi đi.

Diệp Phi lạnh lùng cong môi, màn kịch này của Thiên Huệ diễn thật hay, như này ai cũng sẽ nghĩ rằng cô bướng bỉnh bỏ nhà ra đi!

Cô dùng lực thu tay mình về nhưng không thoát được," Tôi không đi."

"Con bé này, sao lại bướng bỉnh như vậy, mẹ con đến đón con về nhà, mau đi về đi, đừng để người nhà lo lắng!" Liễu Họa chán ghét nhìn Diệp Phi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi